“ tiền lấy từ chỗ Tiểu Liên đủ cho hai trả nợ , chúc mừng nhé.” Nhan Diệu thẳng vấn đề: “Hai kinh nghiệm mở cửa hàng, bắt đầu từ đầu vẫn còn kịp.”
Nụ mặt hai lập tức cứng đờ. là bọn họ đủ tiền trả nợ. Theo lý thuyết, giá nhà tăng ít, đáng lẽ họ còn dư tiền. may ở chỗ Hoắc Hướng Dương quá tham lam, khi thế chấp nhà máy vay tiền trực tiếp mua nhà.
Trong niên đại , lãi vay hề thấp. Vụ kiện kéo dài hai năm, giá nhà tăng lên gần như đều bù lãi vay .
Hiện giờ, bọn họ một nữa rơi tình trạng nghèo kiết xác như mười năm , , thậm chí còn bằng mười năm . Dù mười năm vẫn chịu giúp đỡ, còn hiện tại, khi để đám bạn bè thích chiếm lợi, gần như tất cả đều trở mặt.
Bây giờ bọn họ về huyện Khai Vân cũng thể về nữa.
Hoắc Hướng Dương mặt dày : “Chuyện đa tạ phu nhân Hứa. Nếu bà, chúng sẽ thật sự xong đời.”
Mèo con Kute
Nhan Diệu : “Đừng khách sáo, là trả hết ân tình . Bây giờ ân oán giữa chúng sòng phẳng, lòng cũng còn gánh nặng.”
Sắc mặt Hoắc Hướng Dương cứng , nhưng vẫn cố ha hả, : “Phu nhân mệnh quý giá, chúng dám so sánh.”
Nhan Diệu thẳng : “Dù quý giá cũng là con cả thôi, là đây các cứu còn cố ý chọn quý giá mới cứu? Không quý giá liền mặc kệ?”
Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều lộ rõ vẻ lo lắng. Nhan Diệu thêm bất cứ lời nào từ họ, chỉ thở dài thườn thượt: “Trước đây đưa tiền cho hai quả thật là đáng chút nào. Ai mà ngờ , Hoắc dùng tiền từ trời rơi xuống đó để b.a.o n.u.ô.i tình nhân chứ.”
“Nếu cứng rắn can thiệp , lẽ hai vẫn chăm chỉ ăn một cách tử tế. Đến giờ chắc cũng trở thành tiểu phú bà chứ.”
Hoắc Hướng Dương ngượng ngùng: “Do nhất thời ma xui quỷ ám, khi trải qua chuyện , cuối cùng thứ gì thực sự quan trọng nhất.” Nói , vươn tay định xoa đầu Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh giật né tránh theo phản xạ. Thế nhưng, Hoắc Hướng Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt, vẫn là dáng vẻ thâm tình và cưng chiều như thường lệ.
Tô Thanh Thanh tỏng đang diễn trò. Anh Hứa Tử Yến là trọng tình cảm, nên dùng hình tượng một đàn ông thâm tình để tạo ấn tượng với Nhan Diệu. Tô Thanh Thanh chỉ cảm thấy kinh tởm. Cô chợt nhớ đến cảnh Hoắc Hướng Dương đối xử với Tô Nhuyễn trong đời .
Khi , Hoắc Hướng Dương cũng mang dáng vẻ thâm tình và cưng chiều như với Tô Nhuyễn, còn Tô Nhuyễn thì né tránh, ghét bỏ mặt. Lúc đó, cô ngừng ngưỡng mộ Tô Nhuyễn, trong lòng còn thầm mắng Tô Nhuyễn điều. Giờ đây cô mới nhận , sự thật chẳng hề giống những gì từng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-576.html.]
Tuy nhiên, Hoắc Hướng Dương chẳng thể thực hiện ý định của . Nhan Diệu quyết tâm thêm. Khi Hứa Tử Yến bước phòng, Hoắc Hướng Dương định chuyển hướng mục tiêu, nhưng phát hiện đối phương thèm liếc họ lấy một cái, cứ như thể bọn họ chỉ là những thứ rác rưởi ven đường chẳng đáng bận tâm.
Những lời mắc kẹt trong cổ họng, Hoắc Hướng Dương cứng họng thốt nên lời.
Người thừa kế của gia tộc trăm năm ở Cảng Thành quả nhiên hữu danh vô thực. Khí chất lạnh lùng toát từ trong ngoài thế đủ để cho rằng, kẻ nào dám trêu chọc thì chắc chắn sẽ chẳng kết cục gì.
Đến lúc , Hoắc Hướng Dương mới thật sự ý thức , Hứa Tử Yến chuyện với bọn họ là quá hạ . Cái tình huống mà kẻ tiền sẽ ngại mất thể diện mà bố thí chút tiền để tống cổ bọn họ , trong tưởng tượng ban đầu của , căn bản hề xảy .
Thay đó, sẽ khiến những kẻ đó chẳng thể nào với tới .
“Dì Nhan!” Một giọng non nớt vang lên, một cô bé ba tuổi lon ton chạy , nhằm thẳng về phía Nhan Diệu. Trên mặt Nhan Diệu nở một nụ rạng rỡ: “Ô Ô .”
Khi cô bé vén váy chạy tới mặt họ, suýt chút nữa thì té ngã. Hứa Tử Yến vốn lạnh như băng nhanh nhẹn cúi đỡ lấy cô bé.
Hình như cô bé cảm thấy vui, còn khanh khách dang hai tay về phía : “Chú Hứa.”
Hứa Tử Yến cúi bế cô bé lên, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn: “Làm ?”
Một tay cô bé ôm cổ Hứa Tử Yến, tay còn vẫy vẫy Nhan Diệu: “Chú Hứa, dì Nhan, tham gia hôn lễ của cháu với Đản Đản nha!”
Nhan Diệu lập tức phá lên: “Ôi chao, hai đứa chơi thật ? Ba cháu ?”
Cô bé hì hì, dáng vẻ lén lút: “Ba với dạo ạ!” Đôi mắt lá răm láu lỉnh xoay tròn, thật sự giống hệt Tô Nhuyễn khi nghịch ngợm.
Nhan Diệu vang, khóe môi Hứa Tử Yến cũng khẽ cong lên, bế cô bé thẳng ngoài.
Nhan Diệu bước theo . Khi ngang qua Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương, tay cô khẽ vươn , như tiện tay nhặt một quyển sách bàn đưa cho bọn họ: “ nhớ hai một đứa nhỏ lớn hơn Mộ Ngôn một tuổi nhỉ. Mang món quà về cho bé.”
Nói xong, cô lập tức rời . Ngay đó, bảo vệ bước , hiệu “mời” bọn họ ngoài.