cúi , khoa trương ngửi một vòng quanh : "Cậu     giặt quần áo cho  sạch đến mức nào ? Hôm nay   cạnh , gió cứ thổi mùi xà phòng thơm tho    sang . Cậu  quần áo của  ..."
 
 giơ tay áo lấm bẩn cho  xem: "Bẩn hơn  nhiều đấy,   chê  bẩn ?"
 
Trong bóng tối, Giang Tự đột nhiên ngẩng đầu  , đôi mắt sáng như những vì ,  nắm chiếc bánh mì sandwich, lắc đầu.
 
 kiêu ngạo ngẩng đầu: "Thế mới đúng chứ,  là vợ ..."
 
 chu môi sang , kịp thời dừng lời.
 
Giang Tự tan ca sớm mười phút,  đó  cứ nhất quyết đưa  về nhà, tiện thể nhét  cặp sách  một cuốn sổ ghi chép do  .
 
Bố   mua nhà cho  ở khu biệt thự Thanh Dã từ  khi  đến đây .
 
Từ khi   mất, ông xem  như bảo bối. Ban đầu, vì chuyến  , ngay cả việc   ông cũng bỏ, định  cùng , nhưng   khéo léo từ chối. Cuối cùng, ông cẩn thận chọn một cô giúp việc để  học cùng .
 
Thấy sắp đến khu biệt thự,  rẽ một cái, dẫn Giang Tự  thẳng sang một con đường khác, những ngôi nhà bên đó rẻ hơn.
 
Nhà  phá sản , nếu để   thấy những ngôi nhà biệt thự san sát thì khó tránh khỏi  cảnh mà sinh buồn.
 
"Đến nhà  !"  tùy tiện chỉ  một ngôi nhà,  đó giục : "Cậu cũng mau về ."
 
Giang Tự ngẩng đầu ,  đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu .
 
"Ngày mai gặp nhé, bạn cùng bàn."
 
Nếu  bạn học quen thuộc ở đó thì sẽ nhận  Giang Tự  mắt giống như một  bằng giấy đột nhiên  thổi sức sống .
 
Bớt  vẻ u ám và tiều tụy, dường như    một chút hy vọng  những ngày mới vốn  mấy  .
 
Giang Tự  ,  lập tức chạy về khu biệt thự.  chạy  nhanh,  định rẽ  khu nhà  thì suýt nữa  đ.â.m   đang  ngược chiều.
 
  đối diện phản ứng  nhanh, lập tức đưa một tay , suýt soát đỡ  .
 
 ngẩng đầu , đập  mắt là một gương mặt thiếu niên   và tinh xảo. Ơ,  nghi hoặc nhíu mày, cảm giác quen thuộc quá, đúng , trông  giống Giang Tự.
 
Chỉ là tại     ngây   ?
 
 giơ tay, lắc lắc  mặt  : "Này,   ,   thể bỏ tay  ."
 
Cậu  ngẩn , lập tức buông tay: "Xin ."
 
  để tâm, gật đầu   về phía .
 
Người phía  đột nhiên gọi  : "Cậu cũng là học sinh trường trung học  1..."
 
Chỉ là, ngay khoảnh khắc   mở miệng, chú chó nhỏ nhà   vọt  đón .  vui vẻ chạy về phía nó, trong tích tắc  quẳng     đầu.
 
Bùi Trú cứ thế  sững tại chỗ,  cô gái đó ôm chó, vui vẻ rẽ qua khúc cua  biến mất. Đợi đến khi   phản ứng   đuổi theo thì chẳng còn thấy bóng dáng .
 
Cậu  mở nhóm chat: "Trường   một bạn nữ tóc dài,  cao cao, mắt  to và tròn,  chóp mũi  một nốt ruồi nhỏ ? Có ai  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-la-anh-sang-duy-nhat-giua-bong-toi-doi-anh/chuong-3.html.]
 
Có  đáp: "Tình hình gì đây? Gặp em gái mới ở  ? Yêu từ cái  đầu tiên hả?"
 
"Nói bậy, Trú , mắt mày cao đến mức nào chứ, hoa khôi còn  thèm ,   thể yêu từ cái  đầu tiên ."
 
Bùi Trú gác hai chân lên bàn ,  chằm chằm  bốn chữ "yêu từ cái  đầu tiên" hồi lâu.
 
"Bớt  nhảm ,  xem  thấy  ?"
 
"Ấy, tóc dài thì gặp , mắt to thì gặp ,  cao cao thì gặp , nhưng tổ hợp như   thì đúng là  thấy bao giờ."
 
"Hay là, ngày mai  em  dò la giúp  nhé, chỉ cần là học sinh trường trung học  1 thì sẽ  thoát  ."
 
Bùi Trú lười biếng : "Xong việc, thưởng lớn."
 
Bùi Trú   gia thế vững chắc, bản    trai, nên    sự tự tin bẩm sinh, chỉ cần là    thích thì   ai mà    theo đuổi .
 
Hôm đó,  khi tan học, Giang Tự cúi , nhận lấy chiếc chổi trong tay .
 
"Cậu  xuống ."
 
Hoàng hôn nhuộm những ô cửa kính lớp học thành màu mật ong, Giang Tự nắm lấy cán chổi  mòn nhẵn, thành thạo bắt đầu quét dọn.
 
"Cậu thường xuyên  trực nhật ?"    bàn của Giang Tự, đung đưa chân.
 
Anh "ừ" một tiếng, giải thích: "Có  trả tiền, mỗi  mười tệ."
 
Nói xong,  ngượng ngùng  : "   ý đó…"
 
 nhảy xuống bàn, vớ lấy cây lau nhà bên cạnh, giận dữ : "Thật là độc ác, quét dọn cả cái lớp học to thế  mà chỉ trả  mười tệ, mấy  đó còn độc ác hơn cả bố tớ!"
 
Tiếng ve ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên ồn ào, Giang Tự cúi đầu  xuống đất, bỗng nhiên cảm thấy dường như buổi trực nhật tẻ nhạt cũng  còn khó chịu đến thế.
 
Sau khi trực nhật xong, Giang Tự định  về phía cổng vòm Lương Kiều.
 
Thế là   đầu : "  ghi hết cách giải đề hôm qua cho  ở mặt  , tối nay   thể ôn  một  nữa. Nếu vẫn  hiểu, ngày mai  sẽ giảng cho ."
 
  để tâm, ngẩng đầu  : "Tớ  thể  theo  đến chỗ bán hàng ?"
 
Giang Tự  ngừng , khéo léo : "Mọi  đều tranh thủ thời gian buổi tối để ôn bài, nếu  sẽ dễ  đuối."
 
Nói đến cuối cùng, Giang Tự vẫn  đồng ý cho   theo. Anh trông  vẻ  sợ bố  sẽ đánh gãy chân .
 
Đợi đến khi  tự  mò đến quán của Giang Tự,  thấy  đang đeo tạp dề, cúi  xào mì cho khách.
 
Giang Tự  thấy , chiếc xẻng xào của  ngừng  nửa giây: "Sao   đến đây?"
 
"Bạn học ?" Lúc , bên cạnh truyền đến một giọng  dịu dàng: "Là bạn học của Tiểu Tự hả?"
 
 theo tiếng   thấy  của Giang Tự,  lẽ bọ bệnh tật hành hạ, gương mặt bà gầy gò hốc hác, nhưng vẫn    đường nét xinh .
 
"Cháu chào dì, cháu là bạn cùng bàn của Giang Tự."  mỉm  chào hỏi.