Bây giờ đều đơn thuần, chẳng ai nghĩ rằng việc đưa ruột đến chữa bệnh là để trả thù con gái.
Chẳng ai kiểu suy nghĩ cả.
Họ chỉ thấy Phương , trong khi con gái ruột của cô chẳng quan tâm gì, vẫn đưa đến Bắc Kinh chữa bệnh.
Ai mà quan tâm đến cha như , chỉ ơn thôi!
Mọi ngớt khen ngợi Phương .
Người hôm còn khuyên Phương rộng lượng nhưng cô phản pháo, giờ cô , cũng mỉm .
Phương xong việc, dẫn Vũ Bình từng tầng, tìm Lam Mộng.
Trên đường, cô giải thích với Vũ Bình là ai, đến đây… và nhận nhiều lời khen ngợi.
Mấy ngày còn nghĩ cô quá nghiêm khắc, giờ thì đổi .
Đây đúng là một bụng, thật thà!
Cuối cùng, Phương tìm thấy Lam Mộng đang trốn trong kho đồ ở một tầng, và trong ánh mắt sửng sốt của cô, trao cô cho con gái.
“Lam chị, hôm qua chị còn dì thể tàu, nhưng thực hề ! Chị xem, dì chỉ tàu, mà bộ nhiều thế cũng mà.” Phương .
Ngay lập tức, ánh mắt dồn con họ, phần khác .
Vũ Bình… cơ thể bà mềm nhũn ngã xuống.
Lam Mộng lập tức hét lớn: “Mẹ! Mẹ !”
Cô đỏ mắt, hét với Phương : “ thể tàu mà! Trước giờ bà vẫn đang gắng gượng! Nếu chuyện gì, với cô xong !”
Phương … lắm, xác nhận, đây là một “Bạch Liên Hoa” kiểu cũ.
“Ái chà, thế ? là bà chịu nổi , sớm !” Phương .
Mọi …
“Cậu còn đấy gì? Mẹ ruột ngất, mà nhanh chóng bế bà bệnh viện, cứ đó mà giằng co với ? Cậu phân biệt chuyện nặng nhẹ mà chẳng lo gì?” Phương .
Đây là câu hỏi lựa chọn ? Đây là câu hỏi “tử mạng”, chọn phương án nào cũng c.h.ế.t!
“… bế nổi…” Lam Mộng nước mắt ngấn ngấn, cầu cứu những đàn ông xung quanh.
Có nhiệt tình, giúp.
“Các cẩn thận chút, dì Vũ bệnh gì, nặng , liệu c.h.ế.t vì tàu ? Liệu bế đến bệnh viện ? Ai mà c.h.ế.t thì c.h.ế.t đầu ai đây.” Phương .
Ngay lập tức, mấy định giúp co chân !
, đừng để c.h.ế.t họ! Như cả đời xui xẻo!
“Mỗi việc của , chịu trách nhiệm của !” Phương : “ nhờ đưa bà Bắc Kinh, nếu bà thật sự mệt c.h.ế.t vì tàu, đó là trách nhiệm của , chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm! sẽ bế bà đến bệnh viện!”
Mọi nãy còn nghĩ cô lời cay độc, giờ thì khác, đây là cô gái trách nhiệm, đúng như chị cô , còn trẻ hiểu chuyện, thẳng quá thôi!
, lời cô tuy khó , nhưng là sự thật.
Phương Vân bước : “Cậu dậy , bế bà . Mọi đừng em béo mà nghĩ gì, thực cô cơ thể yếu, bộ còn thở hổn hển, đừng bế khác.”
Phương thực cũng bế, nên “thuận theo đà”: “Vậy chị, sẽ dìu chị nhé.”
Phương Vân quỳ xuống, Phương đỡ Vũ Bình lên lưng cô, Phương Vân bế , Phương đỡ tay cô.
Ba loạng choạng ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-116-vap-nga-lung-tung.html.]
Phương Vân từ nhỏ sống ở thành phố, bao giờ việc nặng nhọc, thể là tiểu thư thứ thiệt.
Vũ Bình “yếu ớt” thôi, nhưng nặng hơn 100 cân!
Phương Vân bế lên thật sự khó.
Có Phương đỡ phía thì càng khó hơn.
Bỗng cô cảm giác Phương như cô kéo ngã về phía , khiến cô cũng nghiêng sang bên.
Chưa kịp phản ứng, “bịch” một tiếng vang lên, đầu Vũ Bình va tường.
Cô lập tức cảm nhận tưởng mềm nhũn, chút xương cốt, đổ lên lưng cứng , nhưng tỉnh.
Cô sửng sốt, sang Phương , thấy trong mắt cô ánh sáng lạ kỳ và nụ hạ xuống.
“Ái chà chị ơi, cẩn thận chút, thì để em nhé.” Phương .
Phương Vân: “….Cậu còn kém mà.”
Cô thêm vài bước, kết quả vô tình “bịch” thêm một cái nữa.
Người lưng cứng lên, vẫn tỉnh.
Phương Vân hiểu , cũng học theo.
Cô bế nổi, nên cả đoạn đường chỉ thể “loạng choạng”.
Hai sát tường, đầu Vũ Bình tựa vai bên , đành miễn cưỡng.
Va vài , Phương mới : “Ái chà chị ơi, cơ thể chị cũng chẳng hơn bao nhiêu, cũng tại chúng từ nhỏ từng việc nặng, khỏe như mấy cô gái ở nông thôn.”
Cô khuyên xung quanh: “Mọi đừng nữa, hết giờ , về việc , chúng chắc chắn sẽ đưa dì Vũ an tới bệnh viện! Nếu chuyện gì chúng chịu trách nhiệm!”
Hành lang ồn ào, đúng lúc lãnh đạo tò mò bước hỏi: “Chuyện gì ?”
Mọi vội tản .
Nếu giúp thì thôi, xem bế? Quá đáng quá, thà đừng .
Hai chị em trao ánh mắt, ngoài, Phương Vân “vấp” còn mạnh hơn trong hành lang.
Lam Mộng liền hét lớn: “Cô cố tình đúng ? Chỉ đụng thôi!”
Phương cũng hét: “Cô đúng là tâm địa đen tối! Chúng con gái thành phố mỗi chút sức lực thôi! Còn cô, từ nhỏ đồng, giờ cô đang hôn mê, mà cô như quan sát, còn trách chúng bế , thật là hiếu thảo quá !”
Nhiều tầng lầu đều rõ, nghĩ thì đúng là thật.
Hồi nãy Lam Mộng bên cạnh, mà hề giúp đỡ, nếu cô đỡ một tay, Phương Vân cũng đến nỗi bế nổi.
“Cô thật hiếu thảo!”
“Ai mà , nhưng hôm qua cô , đúng là cô Bắc Kinh.”
“ , thì tiêu lương cô để chữa bệnh, già chữa bệnh, đúng là cái hố đáy.”
“Thôi đừng nữa, cô thật sự thể tàu, giờ mới mệt ngất thì ?”
“Cô thật thà quá, thấy đấy, cô vẫn bình thường, chỉ khi Phương xong câu đó, mắt bà khép là ngất luôn, như bấm công tắc .”
“Thật ? thấy! Thật ? Vậy hai con họ, đúng là giống thật.”
“Không thì là con chứ?”
Con thường thiên vị, giờ danh tiếng Phương , thích cô nhiều, tất nhiên đều về cô theo chiều hướng lợi.