Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 117: Sau khi xúi già xúi trẻ

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:08:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Vân bế Vũ Bình loạng choạng suốt dọc đường xuống cầu thang, “bụp bụp bụp bụp”.

Đến cửa thấy Lâm Kỳ đang đợi, nhờ Lâm Kỳ lái xe ba bánh chở đến bệnh viện.

“Cậu về , phần còn để lo,” Phương với Phương Vân.

Phương Vân chút yên, nhỏ giọng: “Hai đó dễ đối phó, một ?”

Phương tự tin : “ sợ họ !”

Phương Vân…

“Về , cẩn thận kẻo họ trả thù khi mặt,” Phương .

Phương Vân mỉm : “Họ dám nữa chứ?”

Gần đây, Lý Nguyên thấy cô là tránh mặt, thèm chào. Lý Giới thấy cô thì mặt lạnh, nhưng vẫn lịch sự gật đầu.

Chẳng là sợ cô ?

Phương lạc quan như . Trong kiếp , hai dám đ.á.n.h cô thừa sống thiếu c.h.ế.t, kiếp sợ cô? Chỉ là tạm thời nhịn thôi.

“Loại đàn ông sẽ tha thứ cho cấp nào dám x.úc p.hạ.m họ. Chắc chắn họ đang để dành chiêu lớn, cứ cẩn thận,” Phương .

Phương Vân gật đầu, nhưng thực trong lòng cũng bối rối, cẩn thận điều gì.

Phương Lâm Kỳ xa, gì thêm, đạp xe đuổi theo.

Đến bệnh viện, Phương cùng, nhờ bác sĩ kiểm tra cho Vũ Bình.

tự theo dõi, nếu để con họ tự lo, họ thể biến một bệnh nhỏ thành bệnh nan y!

Kết quả kiểm tra, bác sĩ phát hiện Vũ Bình chẳng vấn đề nghiêm trọng gì! Chỉ thiếu máu, nhưng nghiêm trọng.

Điều quá bình thường, trong 100 phụ nữ thì 99 thiếu máu.

“Bác sĩ, chắc chắn là nhầm ! Mẹ lúc nào cũng yếu, chẳng việc gì, đau chỗ , đau chỗ , thường xuyên uống thuốc!” Lam Mộng .

Phương biểu cảm của cô , nhận giả vờ, cô thực sự tin bệnh!

Cô kéo Lam Mộng ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Cô từ khi nào trở nên yếu ?”

Lam Mộng trả lời, nhưng câu trả lời cũng bình thường: “Mẹ từ khi sinh thì cơ thể yếu .”

Đây là câu thường nhắc: sinh Lam Mộng khó sinh, “từ khi sinh con…”, “nếu sinh con…”, “ thứ đều vì con…”, “cơ thể mới yếu thế ”.

“Không đúng ,” Phương nhỏ: “Người thật sự yếu thì một đứa con cũng khó sinh , con sinh xong vẫn sinh thêm bốn đứa nữa… Những khỏe mạnh còn sinh nhiều như bà !”

Lam Mộng giật , từng nghĩ đến điều .

Phương đổi sang vẻ mặt hồn nhiên: “Hàng xóm bà cụ, từ khi con dâu về nhà, cơ thể bà yếu hẳn, vai vác nổi, tay nhấc nổi, việc nhà chẳng , cứ là đau, lúc đau chỗ , lúc đau chỗ .

“Tháng nào cũng uống thuốc, đòi tiền con cháu, ai đưa là bất hiếu, bà lóc om sòm, nhưng thực giấu tiền kỹ lắm.”

Mặt Lam Mộng càng hổ hơn.

Phương nhẹ nhàng chạm cánh tay cô: “Mẹ con bệnh, từ nhỏ cô hết việc nhà ? Mấy đứa em cô cũng do cô chăm? Bệnh cô còn để chạm nước lạnh, tã lót cho con cũng là cô giặt?

“Ngày nào bà chỉ cần kêu đau chỗ , đau chỗ , hoặc giường, hoặc tám chuyện với .

“Chậc chậc chậc~ thật kiểu thế ? Không hề xem con gái là con , chỉ xem như trâu ngựa, coi con gái là món nợ kiếp trả kiếp !”

Lam Mộng mặt mày sụp đổ, méo mó : “Bà thực sự bệnh….”

Phương búng tay với xấp giấy tờ trong tay: “Đây là bệnh viện nhất ở Kinh thành, cũng học, còn học y nữa, tin khoa học chứ.”

“Bà trông vẻ….”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-117-sau-khi-xui-gia-xui-tre.html.]

“Cậu trông cũng như bệnh nặng !” Phương xong liền .

Xúi già xúi trẻ!

Có cô ở đó, mối quan hệ con của hai sớm muộn gì cũng tan vỡ!

Phương rời , Lam Mộng dựa tường, hồi tưởng tất cả quá trình từ nhỏ đến lớn của , càng nghĩ càng thấy Phương lý.

Mẹ cô luôn miệng cơ thể yếu, lúc nào cũng khó thở hoặc , nhưng lúc sinh con thì cực kỳ thuận lợi!

Như gà mái đẻ trứng, kêu vài tiếng là xong.

Mấy đứa em, tã lót cũng đều do cô giặt, cô thực sự chạm nước lạnh! Bà là cơ thể yếu, chạm nước lạnh.

cô thì ? Từ nhỏ đến lớn, ngoài quần áo, bát đũa đều do cô giặt!

Cô vẫn còn nhớ nước sông mùa đông lạnh đến mức đưa tay như bỏng rát.

Giặt xong quần áo về nhà, cô thường giường ăn hạt dưa, hoặc gốc cây trò chuyện với mấy bà khác.

Còn về t.h.u.ố.c đông y mà cô dùng suốt năm, giá bao nhiêu, chữa bệnh gì, thực cô cũng .

Khi , chỉ thúc giục gửi tiền về nhà, còn tiền thực sự dùng để mua t.h.u.ố.c , cô cũng .

“Khụ khụ khụ.” Trong phòng bệnh, Vũ Bình “tỉnh ”, ho yếu ớt.

Lam Mộng giật , .

Vũ Bình mặt tái nhợt, yếu ớt : “Bác sĩ ? Mẹ c.h.ế.t ? Con cảm thấy tim con như nhảy ngoài.”

Trước đây Lam Mộng luôn nghĩ bệnh tim, việc nặng, kích thích.

bác sĩ kiểm tra tim bà , , hề vấn đề.

Chỉ cần nghĩ theo hướng đó, chuyện sẽ sáng tỏ.

vạch trần , chỉ : “Mẹ ăn gì? Con mua cho.”

Vũ Bình sờ đầu đau nhức, phía cô: “Mẹ ăn bánh bao, năm cái, con ở với , nhờ cô đồng nghiệp của con mua.”

Hóa hai chị em cũng ! Cố ý đ.â.m cô!

Mẹ cô dễ đ.â.m đến thế ? Cô sẽ từng chút một đòi ! Bắt đầu từ bánh bao.

Lam Mộng mỉm : “Người , chẳng ai mua bánh bao cho . Con xem gì mua .”

Nói xong liền vội , giờ cô thấy nữa!

cô cũng dám loạn, hồi nhỏ cô từng loạn, kết quả là còn dữ hơn, cuối cùng cô quỳ xuống xin .

Trên giường bệnh, Vũ Bình bóng lưng con gái, bất mãn nhếch môi, chán nản, yếu đuối như ? Cả cũng giữ nổi? Cuối cùng vẫn tự bỏ tiền !

Tiền của bà chẳng vẫn là tiền của bà ?

Lam Mộng đột nhiên ngoảnh , đúng lúc thấy vẻ khinh miệt kịp che giấu mặt .

Tim cô nhói đau, lâu mới thấy biểu cảm , cô vốn luôn “thương xót” và lòng cô.

Vũ Bình giật , nét mặt lập tức chuyển sang thương xót: “Thôi ăn bánh bao nữa, thấy gì rẻ rẻ thì mua cho một chút, con ăn cái gì ngon , con gái , gầy quá.”

Lam Mộng khẽ: “Ừ.”

Kết quả, cô mua năm cái bánh bao thịt về, khoe mặt , còn cho chỉ một bát cháo kê với vài cọng dưa muối.

……

Phương cầm các giấy tờ báo cáo do bệnh viện cấp, về đài truyền hình.

 

Loading...