Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 129: Quản lý Tiền của chúng ta thật lòng “đen”!
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:12:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hẹn thời gian và địa điểm là…” Phương Đức suy nghĩ một chút, bừng sáng: “Vậy thì giờ , Đông Hưng Cơm Điếm nhé, ở đó đồ ăn ngon lắm.”
Ở sân khấu của con gái ông , cô thể để ông thiệt thòi ? Đến lúc đó ông thì cứ để con gái ông xử lý!
Tối qua, Phương về nhà, Phương Đức đặc biệt hỏi cô . Khi là “cắt hẹ” của Lâm Viễn Sơn, ông mới yên tâm.
Nếu thật sự cô chỉ đơn thuần đến để gửi bánh bao, ông sẽ “chua lòng” mất.
Một đĩa bánh bao 3000 tệ, khiến ông vui đến nửa đêm ngủ .
“Đông Hưng Cơm Điếm? Ở ?” Lâm Viễn Sơn hỏi.
Phương Đức giọng ông , chắc là Đông Hưng Cơm Điếm liên quan gì đến Phương , trong lòng càng vui hơn.
Chuyện lớn như mà Phương kể, coi ông như ngoài ! Tốt, .
“Anh xe buýt tuyến 25, xuống Đông Hưng Cộng xã, sẽ đợi ở bến xe, chúng cùng .” Phương Đức .
Lâm Viễn Sơn đồng ý, cúp điện thoại.
Phương Đức cũng cúp, ngượng với Vương Quân : “Bố vợ , nhất quyết mời ăn.”
Thực Vương Quân rõ hết cuộc điện thoại, nhưng “bóc trần” ông, chuyển đề tài: “Đông Hưng Cơm Điếm là nhà hàng nơi con gái đúng ? thật sự thử tay nghề của cô .”
Chỉ thử vài món thôi ấn tượng , nếu nhà hàng gọi cả bàn, sẽ ngon đến mức nào?
Phương Đức lập tức hùng hồn: “Tay nghề con gái thì tuyệt đối bàn cãi, cuối tuần, cuối tuần mời bộ đồng nghiệp phòng ăn, lãnh đạo nhất định đến nhé!”
Đã mời tất cả thì Vương Quân chắc chắn .
Phương Đức về phòng, với đồng nghiệp, cũng vui.
Chỉ Phương Đức bực, thực ông Đông Hưng Cơm Điếm ở !
Đi xe buýt tuyến 25 xuống Đông Hưng Cộng xã thì vấn đề gì, ông Phương , nhưng xuống xe thế nào thì ông .
Ông dự định trưa nay tan ca sẽ hỏi Phương .
Ai ngờ trưa nay Phương mang cơm đến cho ông.
Lần Phương Đức vui đến mức khép miệng.
“Hôm nay ăn gì đây?” Ông háo hức hộp cơm.
“Bánh bao nhân hẹ.” Phương đáp.
Phương Đức càng vui hơn, hôm qua ăn đủ!
Những khác thì ngạc nhiên.
“Bánh bao nhân hẹ? Thời điểm còn hẹ ?” Một hỏi.
“Trong sân nhà một mảnh đất trống, nhà hàng chúng thuê, dựng lều ni-lông, trồng rau trái mùa, chuyên cung cấp cho nhà hàng.” Phương .
Không thể đó là đất nhà cô, rau cô trồng, nếu thì “ giá trị”.
Người lấy một nắm, lấy một nắm, nhiều, cô thể từ chối, cũng tiện thu tiền, cuối cùng bộ thành của khác.
Bây giờ đất là của khác, họ ngại mở miệng.
“Sáng nay Quản lý Tiền đến cắt hẹ, mua một nắm, gói bánh bao mang đến cho bố.” Phương .
Người chút toan tính ban đầu thì dừng .
“Con gái thứ hai của hiếu thảo nhất!” Phương Đức .
Hộp bánh bao chỉ một phần, Phương thậm chí mang phần của : “Con ăn bánh bao ở nhà , bố cứ ăn .”
Cô chỉ Phương Đức ăn với ánh mắt mong ngóng.
Phương Đức thì lừa, chắc cô ở nhà ăn ngon hơn nhiều, dù cũng là bánh bao nhân hẹ, cũng nhiều hơn hộp ! Cô sẽ để thiệt.
Vậy nên ông ăn vô tư.
Một hộp nhỏ chia , mỗi một cái còn bằng chia.
Mọi chỉ ngửi mùi thơm, dậy lên cái thèm ăn trong bụng.
Có hỏi: “Tiểu Phương, nhà hàng của các cô bán bánh bao nhân hẹ ?”
“Có, nhưng chỉ bán vài ngày thôi. Mảnh vườn nhà nhỏ quá, chỉ trồng một ít, chắc bán hết trong ba đến năm ngày.” Phương , “Hơn nữa, Quản lý Tiền của chúng thật lòng ‘đen’! Ông định giá bánh bao 9 tệ một cân, đắt quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-129-quan-ly-tien-cua-chung-ta-that-long-den.html.]
Phương Đức suýt nghẹn, “Ai lòng ‘đen’ chứ?”
Ông liếc Phương , xoa xoa mặt, tiếp tục ăn.
“Trời ơi, thật sự là đắt thật.” Một .
Cũng thấy đắt: “Đắt vì hiếm, hẹ mùa đông, chỉ nhà hàng bán thôi ? Giá cũng trong mức chấp nhận . Ngoài hẹ còn gì khác ?”
“Có dưa chuột, cà chua, nhưng mới nảy mầm, quả.” Phương .
Người gật đầu, trong lòng nắm tình hình.
Phương Đức nhân cơ hội : “Cô với Quản lý Tiền giúp , giữ hai cân hẹ, cuối tuần đãi đồng nghiệp, khi đó cô trực tiếp bếp, vài món ngon nhé!”
Phương mỉm : “Ông cứ yên tâm, chắc chắn sẽ lấy ‘bảo bối gia truyền’ , tiếp đãi thật chu đáo các chú các bác!”
Phương Đức hài lòng, ăn xong, khi rửa hộp cơm ở bồn, thì khẽ nhắc Phương : “Đông Hưng Cơm Điếm thế nào cụ thể? Bố vợ hẹn tối nay ăn! Ông cuối cùng cũng chịu nhún nhường , cô bếp vài món, cho ông chút mặt mũi.”
Phương liếc ông một cái: “Làm món , nhưng hai cãi thì giúp , nếu còn ‘cắt hẹ’ của ông nữa.”
Phương Đức… “Được thôi! Thế thì bày đặt so bì nữa!”
Phương cho ông địa chỉ nhà hàng cụ thể, sang cũng đến nhà hàng.
Mấy ngày nay đến, giờ cũng nên xem .
Nhìn từ xa thấy cửa Đông Hưng Cơm Điếm một nhóm , , là hai nhóm , đang đối đầu.
Ban đầu cô tưởng là nhóm Phú Cường “bắt bệnh” gì, nhưng kỹ thì thấy những của Phú Cường đang ngoài với tay khoác vai , mặt đầy sự hả hê.
Đôi mắt Phương lóe sáng, bấm vài cái chuông xe đạp.
Tiếng “ting ling ling” vang lên trong trẻo, thúc giục, tất cả đều về phía cô.
Những của Phú Cường , thì đối diện với cô.
Phương : “he~~tui!”
Nhóm Phú Cường… còn xong ? Tìm c.h.ế.t ?
Trước mặt nhiều như , thật thể chịu nổi!
Có lao tới Phương .
Đang đối đầu với khác, Phùng Tả, Phùng Hữu và Tề Cường liền chen qua đám đông tiến tới.
Khách hàng thì dám đánh, còn nhóm Phú Cường dám đ.á.n.h ?
“Các dám động cô thử xem?” Phùng Tả hét.
“Đánh cho mấy ị !” Phùng Hữu hét.
Người định lao đến Phương vội phanh gấp, Phùng Tả và Phùng Hữu.
Đánh với hai “gấu ”, đau thì đau nhưng đến nỗi xảy chuyện (đúng là “ỉa ” ).
Họ tay vẫn giới hạn.
nếu họ đ.á.n.h Phương thật, thì hai “gấu” còn điều nữa.
Phương đám đông hỗn loạn, thất vọng thả tay xuống.
Cô chuẩn tinh thần chịu vài cú .
Thật là, mấy ngày nay vẫn tìm cơ hội thư than thở với Lâm Minh!
Cô băng qua đám đông hỗn loạn, ánh mắt rơi nhóm đối đầu với Đông Hưng Cơm Điếm đó.
Một nhóm đàn ông to khỏe, lực lưỡng.
Ban đầu sắp đ.á.n.h , giờ thấy bên cạnh đ.á.n.h , khí thế giảm, chỉ xem.
Tiền Lại (Tiền Lai) vòng qua đám đông cạnh Phương .
Phương lập tức hỏi: “Sao ?”
“Một nhóm côn đồ, là tài xế nhà máy phân bón mới, ăn xong thấy đắt, trả tiền, còn… còn động tay động chân với Tiểu Tú!” Tiền Lại .
Đôi mắt Phương sắc bén, trong đám đông thấy bóng Tiểu Tú.
“Cô thiệt hại ?” cô hỏi.