Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 130: Cô tính chiêu gì đây?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:12:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Lại (Tiền Lai) dừng một chút : “Bị kéo tay một cái, liền Phùng Tả thấy và kéo , cô chạy sân trốn .”

Phương ánh mắt nặng nề đám đông: “Ai kéo ?”

Nói cho là kéo, nhưng chắc chắn là sờ mó!

giờ tội “côn đồ tình dục”, tội đến năm 1979 mới đặt.

Bạn đoán tại đặt tội danh ? Vì bọn côn đồ quá nhiều! Tràn lan khắp nơi!

Tiền Lại : “Chính là thằng đầu hói đó.”

Phương thấy, trong mười mấy , đếm to khỏe nhất, cao nhất, đầu trọc bóng loáng, mặt đầy thịt, .

Giờ đang khoanh tay Phùng Tả – Phùng Hữu và bọn Phú Cường đ.á.n.h .

chẳng nổi lâu.

Hôm nay Phùng Tả – Phùng Hữu tức lộn ruột, tay cực nặng, bọn Phú Cường đ.á.n.h đến lóc thét loạn cả lên.

Đầu hói thể chút đòn, nhận Phùng Tả – Phùng Hữu lợi hại .

Phương lạnh một tiếng, ánh mắt dừng ở bãi xe, thì thầm hỏi: “Những chiếc nào là của bọn họ?”

Tiền Lại chỉ 5 chiếc xe mới tinh, thì thầm: “ cũng nghĩ tới , lát nữa sẽ bánh xe của bọn họ!”

Phương : “Cậu thật là độc, nghĩ tới chiêu .”

Tiền Lại: “… tin, chắc cô còn nghĩ chiêu độc hơn, là gì?”

Phương chỉ mỉm , gì.

Tiền Lại dừng một chút : “Xe thì để lo, cô đừng động, nếu kinh nghiệm, hỏng thì nguy lắm, xì từ từ thôi, đừng nổ bánh, nếu xảy chuyện thật thì tệ lắm.”

Xì từ từ, nếu tài xế phát hiện, chỉ mất thời gian lốp hoặc bơm , nguy hiểm.

Nếu bánh xe nổ giữa đường, thì thể xảy tai nạn, nên.

Tài xế mà tính toán nhỏ nhen như , thì cả đường chắc chẳng xe tải nào qua, chui mương hết!

Phương : “Nghe , tay nghề lão luyện lắm, chắc cũng nhiều nhỉ.”

Tiền Lại: “…Cô cuối cùng định gì? tư vấn cho thôi, đừng quá tay.”

“Ở… bếp vài quả trứng thối ? Lát nữa cứ ném buồng lái mỗi xe một quả, đảm bảo mấy ngày bọn họ dám mở cửa!” Phương .

“Ý đó!” Tiền Lại lập tức đồng ý: “Còn là cô ném nữa!”

Anh chỉ thể bọn họ chậm một tí lúc lốp, còn cô gái … thật độc ác, tra tấn bọn họ cả mấy ngày!

Mùi trứng thối cực kỳ khó chịu, nếu thấm vải, lâu ngày cũng bay.

“Ném ghế xe của chúng nó!” Tiền Lại .

Phương chỉ , ánh mắt quét qua vài chiếc xe tải.

Xe chất đầy hàng, phủ bạt, thấy từng bao rõ rệt.

Nhà máy phân bón ?

Hiện nay phân bón ít, nhưng là thứ quý, cực hiếm, đủ dùng, các đội sản xuất đều tranh giành.

quan tâm lắm tới phân bón, nhưng mấy tài xế trông chắc chắn quan tâm.

Nhiều tài xế “tay sạch” sẽ ăn trộm hàng chở.

Nhất là những thứ “ đếm ” như than, dầu, trái cây… lấy ít cũng thấy.

Dù họ ăn trộm, đường gặp bao nhiêu kẻ trộm khác nữa.

Nếu hao hụt ít thì bên nhận hàng truy cứu, nhưng nếu nhiều quá, tài xế chịu kỷ luật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-130-co-tinh-chieu-gi-day.html.]

khiến bọn họ bao giờ còn tài xế nữa!

Đối diện, “trận chiến” kết thúc.

Bọn Phú Cường lóc t.h.ả.m thiết, khiến nhạo.

Thực cũng trách họ, họ là cao thủ, chỉ là bình thường to khỏe, đ.á.n.h thì tất nhiên đau!

Hôm nay Phùng Tả – Phùng Hữu tay đặc biệt nặng, rõ ràng là ý “g.i.ế.c gà dọa khỉ”.

Không đ.á.n.h khách hàng, thì ít nhất cũng để họ thấy hậu quả khi đánh!

Phùng Tả – Phùng Hữu thu tay , về tiếp tục đối mặt với nhóm đầu hói.

Giờ thì khí thế đối phương rõ ràng còn hung hăng như .

“Bọn họ nợ bao nhiêu tiền ăn?” Phương tới hỏi.

Phùng Tả – Phùng Hữu chớp mắt, chắn đường cô, đặt cô phía , cho lao sang phía đối diện.

Đôi khi họ còn nghi ngờ, Phương … ngốc? Sao chẳng sợ là gì.

Tiền Lại cũng giật , đặt trứng thối xuống và chạy đến: “Bọn họ ăn 2 cân thịt đầu heo, 5 đĩa món lạnh, 10 cân bánh bao nhân hành! Tổng cộng 101 đồng, tròn thì 100 đồng.”

Xung quanh lập tức thì thầm bàn tán.

Người đầu hói liền tỉnh hẳn, lớn giọng: “Mọi xem ! Quán ăn đen quá! Thật là cướp của!”

Phương trong lòng cũng thầm kêu: “Thật là, năm 74, ăn một bữa ở quán xe lớn bên đường 100 đồng, chắc cũng chẳng dám...”

Dù 10 ăn, trung bình mỗi 10 đồng, vẫn đắt.

Mức lương bình thường 10 ngày.

“Bánh bao của chúng là đặc sản, độc nhất kinh thành, tất nhiên là đắt, quản lý, khi ăn họ báo giá ?” Phương hỏi.

“Có báo! chỉ sợ họ ăn nổi thôi, báo mấy , 3 đồng một đĩa, 9 đồng một cân, họ cứ nhất quyết ăn mới đưa lên!” Tiền Lại .

Phương : “Rõ ràng công khai giá, gian dối, nếu các ông thấy đắt thì lúc đó đừng gọi, ăn xong trả tiền, giờ kêu gì nữa?”

“Ai thấy báo giá? Ai thấy ?” Người đầu hói trợn mắt, chỉ quanh đám đông.

Không ai gì.

Mọi đều gây chuyện, đều là tài xế, ngoài giúp … dù đối phương ngay thẳng, nhưng bây giờ chống , họ sợ lốp xe xì.

Người đầu hói tự hào Phương : “Chúng rõ ràng báo 9 hào một cân! Ăn xong 9 đồng, các thật hổ!”

Tiền Lại lập tức nổi giận: “ bán đúng 9 đồng một cân, hôm nay mấy tài xế ăn , đúng giá mà.”

Anh các tài xế.

Đối phương hoặc cúi đầu, hoặc , dám .

Tiền Lại thở dài, thất vọng về bản tính con .

Phương : “Đừng khó mấy bác tài nữa, họ cũng khó khăn riêng, ai cũng rước phiền toái . À, họ là ? Chạy tuyến nào?”

Xung quanh sững sờ, từng chuyện với đầu hói thì thầm: “Họ chủ yếu chạy quốc lộ 107.”

Những thông minh trong đám đông hiểu ngay, họ chạy cùng tuyến với nhóm ! Ra khỏi kinh thành là tách đường ngay!

Một tài xế chạy chủ yếu tuyến quốc lộ 102 : “Bánh bao đúng 9 đồng một cân, , cũng ăn và trả tiền!”

Người đầu hói lập tức trợn mắt .

“Xem gì ? tiền ăn ! Thời nay còn ăn chùa, thật mặt bọn tài xế chúng !” Người đàn ông .

Người đầu hói định lao tới đánh, nhưng Phương một câu hình.

“Anh lớn! , Vương! Từ nay Vương của , quản lý, Vương đến quán chúng ăn, miễn phí nhé!” Phương hét to.

Tiền Lại cũng ngã ngửa, cũng sững sờ!

Loading...