Hắn là nhốt Triệu Hi Hằng tra tấn tinh thần, chờ khi nàng chạy , liền bóp cằm của nàng đe dọa nàng, cho nàng đời cũng đừng hòng ngoài, nhưng bây giờ sự tình phát hiện theo hướng thật sự thích hợp.
Vệ Lễ luôn loại dự cảm, nếu hiện tại , những lời đó thể về sẽ còn cơ hội .
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Triệu Hi Hằng, "Ngươi đời sẽ cơ hội bước khỏi cái sân viện một bước, ngươi dám ngoài một bước, liền đánh gãy chân của ngươi."
"Ta mới từ bên ngoài sân trở về." Triệu Hi Hằng giật giật chân, Vệ Lễ hiện tại đánh gãy chân nàng ?
"Lần ngươi còn dám ngoài, liền đánh gãy chân của ngươi." Môi mỏng Vệ Lễ mím chặt, thâm trầm uy h**p nàng.
Cổ họng , chuyện dễ , cái gì cũng mang theo một loại âm trầm đe dọa, Triệu Hi Hằng vài tháng, hiện tại miễn nhiễm với loại uy h**p .
Vệ Lễ là con hổ giấy, nào cũng thích hù dọa , nàng sẽ ngay mặt của bước từ trong viện ngoài, cho tức chết!
Còn cầm tù nàng, cửa còn đóng đây.
Triệu Hi Hằng hỏi xong , Vệ Lễ mím môi, mặc dù vấn đề hỏi vẻ sẽ khiến trông ngu, mất mặt, nhưng vẫn lên tiếng, "Cái tên tiểu bạch kiểm ..."
"Người tên." Triệu Hi Hằng ngắt lời .
Vệ Lễ hít sâu một , "Cái tên Tạ Thanh Úc , ngươi là khi nào quen ?"
"Không nhớ rõ, từ khi trí nhớ nhận . A gia thích ." Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ.
Biết từ nhỏ, đó chính là danh gia vọng tộc, thanh mai trúc mã, mấu chốt là phụ của Triệu Hi Hằng cũng thích, bạn cũ, thật sự là bạn cũ, bạn cũ mười mấy năm. Mà Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng mới như tồn tại đời tới nửa năm.
Cánh tay Vệ Lễ nắm chặt, cũng siết chặt cả Triệu Hi Hằng .
Hắn cảm giác thứ gì đó ấm nóng trào từ trong lồng n.g.ự.c , đau nhức như mạng ; hoặc giống như bầy kiến cắn xé, hận thể xé lồng ngực, móc trái tim .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-143-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Vậy và ngươi thật sự chỉ là cố nhân ?" Tạ Thanh Úc thể quang minh chính đại kêu nhũ danh của nàng như , Vệ Lễ còn từng gọi, chỉ gọi thầm trong lòng, hoặc là tự giác thuận miệng gọi thôi.
Vệ Lễ bao giờ thừa nhận, kỳ thật sợ Triệu Hi Hằng châm chọc , khinh thường , giống như những khác. Trong lòng mơ hồ một suy nghĩ khiếp nhược mà ép chết: Hắn lộ chút xíu nào biểu hiện như thích Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng mở miệng, Vệ Lễ , "Ngươi thật, liền đem Tạ Thanh Úc ném hồ băng cho c.h.ế.t đuối."
"Ta thì ngươi bỏ qua nha." Triệu Hi Hằng thật sợ nàng dứt lời, thì Vệ Lễ thật đánh c.h.ế.t .
"Ừ." Vệ Lễ rầu rĩ gật đầu.
Hắn kỳ thật Triệu Hi Hằng chính miệng với , nàng và Tạ Thanh Úc chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã hết sức vô tư.
"Hắn là là vị hôn phu mà a gia định cho ." Triệu Hi Hằng xong, vội vàng chế trụ chặt eo Vệ Lễ, sợ b.ắ.n dậy c.h.é.m Tạ Thanh Úc.
" mà, nhưng mà hòa , chuyện coi như xong."
Thân thể Vệ Lễ trong nháy mắt cứng ngắc , đợi một câu "Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.", mà đợi một tầng quan hệ mật hơn nữa. Hắn trầm mặc một hồi, "Nếu như ngươi hòa , hiện tại gả cho ?"
"Không, a gia nỡ gả sớm, đợi mười tám tuổi mới xuất giá." Mấy câu Triệu Hi Hằng dám .
Nàng ở trong cung sống , ước gì sớm gả cho để cách xa đám Triệu Minh Tâm xa chút, nếu vì hòa , Tạ Thanh Úc cũng là một lựa chọn khá. Còn chuyện thích , quan trọng.
"Vậy ngươi..." Vệ Lễ đột nhiên cảm giác nếu hỏi Triệu Hi Hằng thích Tạ Thanh Úc là một chuyện ý nghĩa.
Hắn nhớ tới dáng vẻ Tạ Thanh Úc khi từ bên ngoài dẫn thư phòng m, ánh nắng chiếu Tạ Thanh Úc, mặc áo trắng, mười phần tuấn tú, duy nhất thể bới lông tìm vết cái dáng vẻ của Tạ Thanh Úc chính là môi đủ đỏ. Mà Vệ Lễ mặc áo trắng thật chẳng cái gì cả .
Giọng của Tạ Thanh Úc cũng êm tai, lúc chẳng cũng theo bản năng buông chân từ bàn xuống.
Tạ Thanh Úc là vị hôn phu mà phụ Triệu Hi Hằng chọn cho nàng, cha nàng yêu thương nàng như , thể sẽ chọn một Triệu Hi Hằng thích để vị hôn phu cho nàng?