An bài ở gần như , phàm là suy nghĩ kỹ một chút, liền thể phát giác thích hợp, bề ngoài thì gọi là chiếu cố, thì bên trong chính là tra tấn lòng .
Vệ Lễ từ trong lao tù về đến, mặt trời lên khá cao, lặng lẽ trở về phòng, Triệu Hi Hằng còn đang ngủ, mặt giấu trong đệm chăn .
Hai má trắng mịn mềm mại, mắt chút xanh đen, mí mắt đến sưng lên, đôi mắt hai mí còn thấy dấu vết , bờ vai l** l* lộ bên ngoài phủ đầy dấu vết xanh tím.
Hầu kết lăn lăn , mặt đỏ lên, cúi đầu, hôn hôn lên khoé môi sưng đỏ của nàng, đó vén từng sợi tóc tán loạn mặt nàng vành tai.
Nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm giác cũng mệt nhọc, vì thế cởi áo ngoài, chui chăn ôm nàng ngủ.
Triệu Hi Hằng ngày thường ngủ thì ngủ sâu, sẽ tỉnh dễ dàng, bây giờ mệt mỏi tất nhiên càng tỉnh.
Vệ Lễ ôm nàng, chà xát tay nàng, hôn hai cái lên gương mặt nàng.
Ừ, tức phụ , hôn thì hôn, ôm thì ôm, tên tiểu bạch kiểm cách vách coi như năm đó là vị hôn phu của nàng thì thế nào, hiện tại ngay cả gặp mặt cũng tư cách gặp. Nghĩ như thế, ngược càng an tâm chút.
Khi tỉnh dậy thì trời tối, hai ngày cứ như mà trôi hoang phế, Triệu Hi Hằng mở to đôi mắt sưng đỏ, ngay cả sức đầu sức nâng tay lên tát cho Vệ Lễ một bạt tay cũng .
Khốn kiếp, lão cẩu, nàng ?
Thử cái nãi nãi ngươi! Còn thử xem?
"Nghĩ gì thế?"
Vệ Lễ khẽ động, xiêm y vải vóc vuốt nhẹ làn da nàng, nàng mới phát giác đang trống .
"Không." Cổ họng nàng đang khô khốc, giọng cũng cực kỳ nhỏ.
Vệ Lễ sờ sờ mắt của nàng, "Mắt hai mí của ngươi sưng đến bây giờ còn mí nào nè, tối qua nhiều quá."
Sau đó đỏ mặt hỏi nàng, "Ta tối qua thế nào? Học ? Ngươi thoải mái ?"
Mẹ ngươi, còn mặt mũi hỏi, bản chắc cảm giác cũng ?
"Ta chỉ là thấy ngươi liền nghĩ đến hai chữ trong bốn chữ "súc cảnh sinh tình"." Triệu Hi Hằng chậm rãi .
Súc và sinh á.
Nam nhân thoả mãn tâm tình ; cũng tính toán, mặc dù Triệu Hi Hằng hơn phân nửa là đang mắng , nhưng cũng để ở trong lòng.
Vệ Lễ chẳng những sinh khí, thậm chí mổ mổ khoé miệng Triệu Hi Hằng, cử động nàng như một quyền đánh bông, nếu nàng còn thể cử động, đều sắp dậy búng cho b.ắ.n một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-147-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Thấy nàng thuận theo, Vệ Lễ như chiếm món đồ chơi gì mới mẻ, hôn một ngụm một ngụm, thậm chí mò lên hông của nàng, tư thế sắp tiếp tục.
"Ta đói bụng." Triệu Hi Hằng hung hăng cắn một cái lên môi , cảm giác đầu óc chóng mặt .
Mẹ ngươi, còn xong , từ chiều hôm qua mãi cho đến sáng sớm hôm nay, hiện tại còn nữa ? Có bệnh ?
Người đều chuyện là hút dương khí, là thải âm bổ dương ? Không thấy suy sụp chút nào .
Vệ Lễ chôn mặt trong cổ nàng, nặng nhọc bình hô hấp.
Đèn lên, đó là đến lúc nên ăn cơm tối.
Triệu Hi Hằng một ngày một đêm ăn uống gì, cảm giác đói đến thể ăn một con trâu.
cả đau, nhất là h* th*n, nóng cháy , nàng thật xức chút thuốc, đó mặc quần áo , nhưng Vệ Lễ hề ý ngoài chút nào.
Nàng chỉ thể cam chịu nhắm mắt , mở miệng, "Ngươi ngoài một chút ."
"Làm cái gì?"
"Ta mặc quần áo."
Vệ Lễ bò qua, hứng thú dạt dào, "Ta giúp ngươi."
Sau đó xuống, mở ngăn tủ, chuẩn chọn lựa xiêm y cho nàng. Bất kể là giúp Triệu Hi Hằng c** q**n áo, là giúp mặc quần áo, đều cảm thấy hứng thú .
Triệu Hi Hằng hiếm khi mặt đỏ lên, nóng sắp thành cái trứng gà luộc, "Không cần ngươi."
Bản lãnh khác , còn lợi dụng nàng thì lắm, còn gấp gáp nữa cơ .
Vệ Lễ cũng nàng , ngược còn lấy lên một cái áo lót n.g.ự.c màu hồng cánh sen và một cái màu trắng ánh trăng hỏi nàng, "Ngươi thích màu nào." Nói vẩy vẩy cái màu hồng cánh sen, "Ta thích cái ."
Cái áo lót mà lấy là ít vải nhất, phía lưng chỉ hai cọng dây nhỏ buộc .
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ ửng, nhịn đau chui trong chăn, trùm kín đầu .
Cái tên Vệ Lễ cái quyển sách kiểu gì , đột nhiên giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc đến nơi ?
"Triệu Hi Hằng, lên mặc quần áo ăn cơm ." Hắn đẩy đẩy trái cầu chăn đệm m.
"Không, để tự mặc." Triệu Hi Hằng rầu rĩ núp ở bên trong.