Triệu Hi Hằng đẩy đẩy cánh tay , "Viết , chỉ một chữ, thể mệt đến thế nào."
Vệ Lễ cách nào nàng, chỉ thể đặt bút xuống , nét bút như rùa bò vẽ vẽ mấy đường giấy xuống một chữ "Dụ" .
Hắn nhanh chóng vò tờ giấy thành một cục, "Lần tính, nữa ."
Hắn vì , mới nãy tay run vô cùng, rõ ràng mấy ngày chép bản chép tay cũng khẩn trương như thế, ánh mắt Triệu Hi Hằng dừng ở lưng tựa hồ như thể soi cái lỗ .
Vệ Lễ nhấc bút lên, dứt khoát một nét dừng ở giấy.
Mà ánh mắt Triệu Hi Hằng như biến thành thực chất, theo lưng rơi xuống giấy Tuyên Thành, Vệ Lễ tự giác hạ thấp xuống, che tầm mắt của nàng.
Hắn giống như một sĩ tử mới học đường, tư thế chữ mấy quy phạm.
Liên tục vài tờ giấy trở thành phế thải, bên tai Vệ Lễ đỏ đến sắp nhỏ máu, Triệu Hi Hằng nâng tay sờ sờ lên, hạ nhiệt độ cho , trong lòng buồn , hổ .
Lúc cho nàng xem mười cái bản chép , chữ như chó bò cũng lấy , hiện tại bảo ngay mặt nàng thì ngượng ngùng, thật là... giống như tiểu hài tử .
Nàng sờ lỗ tai của Vệ Lễ, thể khỏi run lên, cuối cùng giống như cam chịu, cũng che đậy nữa, đưa chữ xong cho nàng.
"Thì như thế , nàng chê cũng cách nào..." Hắn khoé miệng nhếch lên của Triệu Hi Hằng, bả vai sụp xuống, "Nàng cứ việc ."
Triệu Hi Hằng cảm thấy hiện tại đáng yêu cực kì, từ phía lưng ôm lấy , hôn hôn lên vành tai , đó cầm lấy tay , một chữ "Dụ" lên giấy.
"Chàng thấy , nét nên đầu tiên . Lúc sách chữ, là ai dạy cho ?" Nếu Vệ Lễ chữ , Triệu Hi Hằng liền dạy, ít nhất nàng thể gì, thì chuyện dạy chữ thế , nàng vẫn thể thuận buồm xuôi gió.
Vệ Lễ là do cuộc sống gian truân khi còn nhỏ, cho nên tri thức văn hóa theo kịp, Triệu Hi Hằng cảm giác thể hung dữ với , thật chậm rãi kiên nhẫn, nên tự giác thả giọng càng mềm mại chút.
Vệ Lễ đáp , hiện tại tê rần cả , đều nhúc nhích , cũng lời, trong óc vốn dĩ mấy suy nghĩ đang chạy bấn loạn lập tức như đông cứng , cứng ngắc như một tấm bia đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-225-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn chỉ thể cảm nhận thở ấm áp ngọt ngào của Triệu Hi Hằng thổi bên gáy, vành tai, làn da , tê tê ngứa ngáy . Còn chỗ mà nàng mới hôn, nóng bỏng đốt .
Thân thể của nàng mềm mại , dán lên lưng , nhiệt độ cơ thể hai hoà lẫn , mà tay nàng đang bao phủ lấy tay , từng chút một dịch chuyển giấy, đôi môi ngọt lịm thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ sát qua vành tai , cả m.á.u chảy ngược, trong lỗ tai ong ong, cuối cùng nàng đang hỏi cái gì cũng .
Rõ ràng thông thường, mấy chuyện mật da thịt tương hai ngày nào cũng , nhưng cứ cảm thấy giống ...
Trong một nơi đắn như thư phòng, trời sáng rõ , cửa sổ nửa mở, bên ngoài tiếng bước chân tới lui, mà bọn họ đang dán chặt , bầu khí bốn phía giống như tràn đầy ái .
Trách những đó đều thích hồng tụ thiêm hương (*). Hầu kết Vệ Lễ nhấp nhô , nhích gần trong lòng nàng, thật mềm mại .
(*)Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh sách mỹ nữ bên cạnh.
Suy nghĩ của thổi đến chỗ nào , mặt đỏ một mảnh.
Triệu Hi Hằng chuyện nghiêm túc, nàng chuẩn thật tinh thần dạy cho Vệ Lễ tập .
Vừa cúi đầu, thấy đang xuất thần, nhịn dùng cán bút gõ một cái lên đầu của , "Ta mới gì với , thấy ?"
Vệ Lễ chớp chớp mắt, "Có thể một nữa ?"
Triệu Hi Hằng nheo mắt, chịu đựng kiên nhẫn, tiếp tục cầm lấy tay lên giấy thêm một chữ "Dụ", lưng của quá lớn, nàng từ phía ôm tới cũng quá thuận tiện, chỉ thể cố gắng hạ thấp xuống.
Cái tên học sinh Vệ Lễ , lợi dụng , giảng bài, đời thật học sinh nào sung sướng hơn .
Triệu Hi Hằng hỏi , "Mới cái nét nào ?"
Vệ Lễ mơ mơ màng màng, thấy sắc liền mờ mắt, gật đầu, "Ra một chút."
Triệu Hi Hằng kéo lỗ tai của , mắng, "Ra cái gì mà ? Cái đại đầu quỷ chứ mà ! Ta cái gì khi nào chứ, hỏi nét nào ?! Trong lỗ tai nhét lông lừa ? Vừa mấy , đều chạy hết ? Đến cùng là nét nào ?"