Vệ Lễ cho bá tánh Bình Châu ăn Tết, bọn họ vụng trộm ăn Tết, coi như xong , hiện tại còn ngay mặt mà vẻ bằng mặt bằng lòng, nàng thật là lo lắng cho một nhà .
Hiện giờ cách lúc ăn Tết chín ngày, hy vọng Vệ Lễ thể như lời phó tướng , ngày mai liền tung tăng nhảy nhót dẫn theo nàng về hướng Bất Hàm, cũng hy vọng một nhà thật sự thể qua năm mới vui vẻ.
Sáng sớm hôm , Triệu Hi Hằng còn đang ở trong mộng, cửa phòng đạp một chân, căn cứ lực độ mà phán đoán, nàng cảm thấy hẳn là cái lão cẩu Vệ Lễ xuống giường, bằng cũng ai nhàn rỗi việc gì đá ván cửa.
Vệ Lễ ở cửa phòng, khoanh tay mà , hắc y càng cho gương mặt trắng bệch mới khỏi bệnh của càng thêm tái nhợt.
Triệu Hi Hằng trong phòng còn kịp phản ứng, đạp vách cửa, thể nếu Triệu Hi Hằng mở cửa, gỡ luôn cả cửa luôn.
Triệu Hi Hằng vội vàng khoác áo ngoài, Vệ Lễ sắp nâng chân lên đạp cái thứ ba, suýt chút nữa đạp luôn đùi nàng.
Mùa đông của Bình Châu cực lạnh, mà mùa đông cực lạnh càng thích hợp để ngủ, đặc biệt là loại sợ lạnh như Triệu Hi Hằng, nàng hận thể một ngày mười hai canh giờ đều ngủ trong ổ chăn nóng hầm hập.
Vệ Lễ về phía nàng.
Nàng hiển nhiên mới vội vàng bò dậy, khuôn mặt nhỏ căng mịn hồng hào, giống như một quả đào, đôi mắt rũ, mí mắt chút sưng, hai mí mắt đều sắp sưng thành còn một mí, đại khái lẽ là do tối hôm qua uống nhiều nước đường nên mới thế. cũng , càng thêm vài phần đáng yêu của trẻ nhỏ, đỉnh đầu còn mấy lọn tóc đang dựng lên.
Vệ Lễ giơ tay, xoa thật mạnh đỉnh đầu nàng một phen, bàn tay lớn, xoa xoa nàng lảo đảo hai bước, thật cho nàng chút cao hứng.
"Coi công chúa nhà ai, ngủ đến tóc tai dựng lên, mất mặt hổ." Trên tay Vệ Lễ vẫn còn sót xúc cảm lành lạnh trơn bóng của mái tóc , liền dùng giọng khàn khà trào phúng, châm chọc .
Triệu Hi Hằng cúi đầu, phản bác , nghĩ thầm 'bộ ngươi mất mặt hổ , đôi mắt hai cái quầng thâm to hết nửa khuôn mặt , thể diện , mặt mũi đó hả! Vệ Lễ thật là thể diện nga! Cả đêm lăn lộn ngủ bày đặt bộ dáng tu tiên, tưởng sẽ nặn tượng !'
Trong lòng nàng mắng đến hân hoan, mặt thoạt bộ dáng ngoan. Làm Vệ Lễ nhịn nhớ tới bộ dáng nàng ngày hôm qua, còn cái nội dung đó, "Đột nhiên xuất hiện một sống quá , nhất định khiếp sợ, tuyệt vọng ."
Đánh rắm chứ, chỉ đơn thuần là cảm thấy chướng mắt, cho nên nhục g**t ch*t thôi, cái gì mà ghen ghét với tuyệt vọng?
Thật là quá khéo, , vặn ở ngay mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-48-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Trong lòng Vệ Lễ tê tê ngưa ngứa, dùng ánh mắt đen tối rõ Triệu Hi Hằng.
Để ngẫm thật kỹ, nên đối với nàng như thế nào đây.
A, đương nhiên là một cao cao tại thượng như mà kéo đến nơi bùn lầy cùng với , cùng một như song song ở bên , sẽ thực sỉ nhục đúng , tôn nghiêm sẽ đánh nát từng tấc, từng tấc một.
Tên ai mà dính hai chữ Vệ Lễ, đều vẻ bất kham như , chán ghét thóa mạ như , ?
"Chiều nay khởi hành thành Bất Hàm."
"Ừ." Triệu Hi Hằng nghĩ thầm, quả nhiên phó tướng hiểu Vệ Lễ thật, chính xác quá hai ngày liền tung tăng nhảy nhót.
"Tới thành Bất Hàm , ngươi ở chỗ như thế nào?" Vệ Lễ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một chút, dùng đồng tử đen nhánh chăm chú Triệu Hi Hằng như .
Triệu Hi Hằng sửng sốt, cho rằng đang đùa với chính .
Rốt cuộc thì khi nào săn sóc như ?
"Nói , qua , cũng cơ hội."
Đây chính là chủ động hỏi, Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, thử thăm dò , "Muốn nơi ấm áp, với lớn một chút."
Bộ dáng Vệ Lễ giống như thực thể tai, nghiêm túc gật đầu,trong đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng của nàng, "Còn gì nữa?"
Rốt cuộc tiểu công chúa ngươi sẽ ở nơi đó, một bước cũng thể ngoài, lâu thật là lâu. Chỉ bao nhiêu đó yêu cầu, chỉ sợ sẽ bức ngươi phát điên a.
Triệu Hi Hằng một tấc một thước, "Muốn tầm phong cảnh ! Đẩy cửa sổ là thể thấy Trường Bạch sơn!"
Nàng lặng lẽ quan sát thần sắc của Vệ Lễ, tuy rằng đang đến lạnh , nhưng tựa hồ hình như vẫn còn thể trong phạm vi tiếp thu, vì thế nàng trịnh trọng tiếp tục đề yêu cầu, "Đừng là nơi trống rỗng, đồ vật nhiều một chút, náo nhiệt một chút."