Phó tướng tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới chuyến quan trọng, lúc nãy liên tiếp cắt ngang, suýt nữa đều quên.
"Chủ công, Vương Viễn của Thanh Châu cùng Lưu Hoán của U Châu tối hôm qua khai chiến ở Ký Châu. Hoa Thượng Nhạc của Ký Châu sáng nay truyền tin tới Bình Châu, hy vọng ngài thể cho chi viện cho, nguyện ý cắt đất ba quận thù lao. Ở Tấn Dương, thiên tử Ninh An công chúa đưa Cao Lệ hòa , lập tức trúng gió, hiện giờ là do Thái Tử giám quốc."
Tình hình mấy lạc quan, Đại Chu nay, mắt thấy sắp đổi bất ngờ.
"Đâu chuyện nào liên quan tới ?"
Vệ Lễ quan tâm đến những việc , chỉ là mỗi những việc , mặc dù là tánh mạng của , cũng nay quý trọng như .
Thanh Châu Ký Châu U Châu, đều ở phía Bình Châu, hướng chính Bắc và Đông Nam của Bình Châu là Cao Lệ, chính Đông là giáp Đông Doanh cách một mặt biển, láng giềng chính Tây là Tiên Bi.
Nếu Triệu Hi Hằng rời khỏi Bình Châu, nhất định qua một đường Thanh Châu Ký Châu U Châu, hiện giờ ba cái châu đang kéo chiến hỏa.
Nàng nhịn l**m l**m môi, lặng lẽ liếc mắt Vệ Lễ một cái, hình như, hiện tại nàng chỉ thể ở Bình Châu con cá mặn, nơi khác cũng .
Nói ngược , Bình Châu cũng thật an a......
Vệ Lễ cũng ý thức , khóe môi ngoéo một cái, nắm cằm Triệu Hi Hằng kề sát , "Tiểu công chúa, ngươi chỗ nha."
Tâm Triệu Hi Hằng trầm xuống, nhảy qua ôm cánh tay Vệ Lễ, "Người nơi nào cũng , chỉ cùng chủ công ở bên !"
Trần Nhược Nam còn ngoài, thấy hai dán cực gần, liếc mắt đưa tình, thật vất vả mới ngừng , hiện giờ oa một tiếng gào .
Nàng thật đúng là quá khó chấp nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-62-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng đột ngột ôm lấy một phát, trái tim Vệ Lễ cũng đột nhiên nhảy dựng như bàn tay nào nhéo lấy, mí mắt cũng nhảy nhảy theo, kịp phản ứng thì bàn tay vô ý thức nắm vạt áo vo vo.
Sau đó chợt nhận thấy cái động tác vẻ quá ngu ngơ, vội vàng buông tay , khôi phục bộ dáng gợn sóng bất kinh, đó tật giật là đưa tay đẩy đầu tóc Triệu Hi Hằng .
Triệu Hi Hằng nhảy qua cọ cọ về bên cạnh , như thấy tiếng thút thít của Trần Nhược Nam.
Tuy rằng tiểu cô nương hiện tại thảm, cũng đáng thương, thích ai thích cố tình thích cái lão cẩu Vệ Lễ . nàng hiện tại ngoại trừ bên cạnh Vệ Lễ, thật đúng là chỗ nào mà . Không quan tâm Vệ Lễ bao nhiêu cẩu, hiện tại nàng thể đẩy nhường , còn cố gắng nịnh bợ.
Ra khỏi Bình Châu, ba mặt là nước khác, Triệu Minh Tâm vô cùng xem nàng mắt hiện tại còn đang làn vương hậu Cao Lệ, Tiên Bi cùng nàng mối thù g.i.ế.c cha, phía Nam thì đang đánh , vượt qua khỏi mặt biển thì là Đông Doanh, mùa đông mặt nước đều kết băng, nàng cho dù Đông Doanh, thuyền cũng .
Tấn Dương hiện giờ là do Thái Tử giám quốc, Thái Tử cũng chính là ca ca cùng một với Triệu Minh Tâm, nay cũng từng giao đãi với nàng mấy câu, cho nên mấy chuyện như mặt mũi nọ nhất định sẽ cho nàng.
Trong lòng Triệu Hi Hằng âm thầm "Phi" một tiếng, cái vận khí của nàng, thật đúng là xui xẻo từ nhỏ đến lớn, oán cũng xong hết.
Nàng vốn dĩ cả thấy chỗ nào mà chả hơn là ở bên cạnh Vệ Lễ chứ? hiện tại tình huống , thật đúng là chính chỗ nào cũng thể hơn ở bên cạnh Vệ Lễ .
Vệ Lễ hiện tại chính là cơm cha áo của nàng, là đảm cho cho nàng sinh mệnh khỏe mạnh của nàng. Ít nhất nàng hiện tại xem như tức phụ của Vệ Lễ, theo như tính tình hung hăng của Vệ Lễ, thể để cho khác khi dễ nàng...... đúng ?
Triệu Hi Hằng phỏng đoán.
"Đừng nhõng nhẽo, ngươi cái gì liền , đừng cái bộ thế với ." Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng ôm chặt cánh tay Vệ Lễ hơn, Vệ Lễ trong lòng bồn chồn, chọc chọc lên nàng nàng một phen, dùng ngón tay đẩy nàng , nhưng vành tai phiếm hồng.
Cũng may móng tay cũng cắt gọn gàng chỉnh tề, dùng sức cũng lớn, Triệu Hi Hằng cảm thấy đau, nhưng nàng vẫn dựa theo lệ thường mà mắng Vệ Lễ một câu 'lão cẩu' ở trong lòng.
Triệu Hi Hằng ngước mắt, ngoài ý phát hiện tay Vệ Lễ cũng , thon dài ưu nhã giống như bàn tay của những nam tử sống trong nhung lụa mà nàng từng gặp ở Tấn Dương, cũng giống bàn tay thô ráp do hàng năm nắm binh khí của a gia nàng, tuy thô ráp nhưng hữu lực.