Hắn trừng mắt ngã thẳng từ ngựa xuống, m.á.u đỏ tươi trào nền tuyết trắng loá mắt, đối lập thật rõ ràng.
Đội ngũ đưa trong lúc nhất thời hỗn loạn lên.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi tổng cộng 3000 , ngoại trừ lượng đang bao vây các ngươi lúc ngày, bên ngoài thành Đan Đông còn quân thủ thành nga." Nam tử vẫn miệng lưỡi nhàn nhạt, mang theo chút chút để ý.
Không khí trầm mặc như chết, yên tĩnh hồi lâu, Triệu Minh Tâm banh nhịn , bỗng nhiên ầm lên, "Ngươi rốt cuộc cái gì? Ngươi là ai? Bảo Trấn Bắc Vương tới chuyện với chúng !"
"Phiền quá, ngươi là cái công chúa nào?"
Triệu Minh Tâm vẫn dùng phận cao quý của chính doạ cho sợ hãi, kêu, "Bổn cung là Ninh An công chúa, nữ nhi sinh của đương kim thiên tử, ngươi thả chúng mau!"
"Ồ, tha cho các ngươi rời cũng , trở về cho thiên tử các ngươi, Bình Châu hiện tại đổi chủ, phụ tử Tần Kiêu chết, chủ nhân hiện tại của Bình Châu là Vệ Lễ, bảo cần lo lắng quá nhiều, cũng cần phái sứ thần tới, đương nhiên là tổ chức bầy đàn mênh m.ô.n.g cuồn cuộn ngang qua như cái ngươi đây, càng ."
Chỉ b.ắ.n c.h.ế.t một , liền thả bọn họ nguyên vẹn thả rời , hành động như , nếu đặt trong giới chư hầu phiên vương xem như nhân từ.
Hiện giờ thiên hạ phân chia tứ tán, các vương đô chư hầu còn quá hiệu lệnh thiên tử, vốn dĩ Trấn Bắc vương tự hình thành thế lực, sứ thần thiên tử , thậm chí cũng từng trảm sứ giả của thiên tử. Hoàng đế Thuận Hoà gả thấp công chúa chính là xuất phát từ ý mượn sức, hiện giờ Bình Châu bất quá chỉ đổi một chủ nhân mà thôi, khác gì với trong dĩ vãng, huống chi mạng nhỏ còn trong bàn tay , đến phiên ngươi đáp ứng .
Trong gian hô hấp của Triệu Hi Hằng đều là mùi tanh dày đặc, bên tai là tiếng kêu re ré của Triệu Minh Tâm, nàng nhanh chóng quyết đoán, thanh âm tận lực vẻ bình thường, "Vậy thỉnh Vệ công tử mở cửa thành, thả chúng ngoài, chúng tất nhiên sẽ hồi bẩm cùng thiên tử."
Vệ Lễ xua xua tay, "Mở cửa thành."
Sau khi tiến thành, đoàn nhân mã áp giải của hồi môn là đoàn cuối cùng tiến , cho nên chóng ngoài, tất nhiên cũng là bọn họ , nhưng Triệu Minh Tâm gào lên, "Để bổn cung ! Nếu bổn cung xảy bất cứ chuyện gì, các ngươi đều rơi đầu!"
Nàng thật sự ở cái địa phương thêm nữa, nàng về nhà.
Triệu Hi Hằng , "Để Minh Tâm ."
Nàng khẽ thở dài, cũng nàng tâm địa Bồ Tát gì, chỉ là vị tân chủ nhân của Bình Châu cũng thấy là tính tình hỉ nộ vô thường, Triệu Minh Tâm đến ngay cả nàng cũng cảm thấy phiền chán, còn tiếp tục nữa khó tránh chọc Vệ Lễ phiền chán, lỡ lật lọng đổi ý, lấy hết tính mệnh những thì bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-7-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Minh Tâm, thật là một phế vật dư thừa gì còn kiếm thêm chuyện!
Mắt thấy xe liễn của Triệu Minh Tâm dời khỏi cửa thành, Vệ Lễ đột nhiên giương cung cài tên, một mũi tên nhắm xe liễn của Triệu Hi Hằng.
Người trong xe chỉ "Đông" một tiếng, cả đều run lên.
Tiếp theo, giọng rầu rĩ của Vệ Lễ xuyên tới, "Đều , ngươi ở ."
Tiểu Đào cắn mu bàn tay, cắn đến chảy máu, các cung nhân còn trong xe đều lên tiếng lớn.
Triệu Hi Hằng cũng run run , nàng lập tức phản ứng, đẩy hết các cung nhân xuống xe, "Các ngươi đều , theo đội ngũ về Tấn Dương."
Lần nàng lưu là phúc họa, ở đây là những tiểu cô nương nhỏ tuổi, mạng còn dài, sống nào thì đó.
Những cung nhân liền hướng về phía Triệu Hi Hằng dập đầu thật mạnh, đó nghiêng ngả lảo đảo dẫm lên mặt đất đầy tuyết về xe kế bên, sinh tử mặt, các nàng vẫn tồn tại.
Chỉ Tiểu Đào cắn môi, quỳ gối bên trong xe liễn, "Điện hạ, nô theo ngài xuống núi đao biển lửa."
Trong mắt Triệu Hi Hằng ướt, ôm nàng trong ngực, Tiểu Đào còn kịp cái gì, liền mềm mại ngã xuống.
Là Triệu Hi Hằng đánh bất tỉnh.
"Mang nàng cùng ." Triệu Hi Hằng dặn dò những cung nhân đỡ theo Tiểu Đào ngoài.
Triệu Minh Tâm sợ Vệ Lễ đổi ý, thúc giục mau chạy nhanh , phút cuối cùng còn khích Triệu Hi Hằng vài câu, "Triệu Hi Hằng, quốc sư mạng ngươi , ngươi nhận mệnh !"
Triệu Hi Hằng thật sự bổ óc nàng xem bên trong chứa đầy đậu hũ .
Người và ngựa xe vội vàng rời khỏi thành Đan Đông, đợi cửa thành một nữa đóng , Triệu Hi Hằng mới cảm thấy bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, cũng lạnh đến đáng sợ, nàng nhịn đầu váng mắt hoa.