Nàng nghiêng , lưng với Vệ Lễ.
Vệ Lễ xoay đầu, bóng lưng nàng, hình như chút gì mà chuyện với , chỉ chơi với cái con mèo .
Hắn chuyển đầu về, một lát , cái chuông nhỏ vẫn còn đang rung đinh linh linh, kiên nhẫn đầu, "Triệu Hi Hằng, ngươi thuộc giống mèo, trời tối liền lên tinh thần ? Buổi sáng dậy sớm như thế, ngươi mệt a?"
Triệu Hi Hằng đùa mèo chợt tay cứng đờ, nàng hình như thật mệt, dù ngủ một giấc đến tận chiều tối mới tỉnh mà.
Mèo con thừa dịp tay nàng bất động, cả nhào , treo bàn tay cầm cọng lông gà.
Triệu Hi Hằng gỡ nó xuống, đặt trong ổ chăn, đó xoay đầu qua, giơ lên một nụ vô cùng công thức hóa, kéo kéo chăn lên , "Buồn ngủ chứ, liền lập tức ngủ đây, chủ công ngủ ngon."
Vệ Lễ nhéo nhéo vành tai của , chuẩn ngủ.
Mèo con trong chăn của Triệu Hi Hằng cứ lủi tới lủi ,Triệu Hi Hằng xuống đè nó , đặt nó qua bên cạnh mặt của , hôn hôn, "Ngoan ngoan nha, tiểu bảo bảo."
Vệ Lễ xong mà trong lòng tê rần một cái, tiếp theo cảm thấy tự nhiên.
Cái gì tiểu bảo bảo? Triệu Hi Hằng nuôi mèo mà coi như tiểu bảo bảo luôn ?
Triệu Hi Hằng hiện tại còn để ý gì , Cẩu Đản Nhi đang ủi ủi trán nàng, còn cuộn tròn bên gối nàng như một cái cầu lông xù đáng yêu vô cùng, chạm liền xẹp, buông liền xù, dễ thương đến mức hòa tan trái tim của nàng. Triệu Hi Hằng hôn hôn lên đầu nó.
Vệ Lễ càng xem phổi càng căng cứng, dứt khoát nhắm mắt .
Triệu Hi Hằng ban ngày ngủ nhiều, buổi chiều mới tỉnh, gì còn ngủ , đặc biệt "tiểu bảo bảo" còn đang bên thế , chốc lát nàng Cẩu Đản Nhi thế nào, Cẩu Đản Nhi khẽ động, nàng liền vỗ vỗ phía lưng Cẩu Đản Nhi dỗ dành nó ngủ.
Trong thời điểm đang vô cùng hài lòng, bất kỳ tạp âm nào thật nhỏ đều sẽ phóng to vô , giống như Vệ Lễ hiện tại, âm thanh sột soạt bên chỗ Triệu Hi Hằng, liền đặc biệt căm tức.
Hắn cầm lấy cổ tay Triệu Hi Hằng, "Ngươi ăn ngay thật , ban ngày ngươi lén trộm ngủ ?"
Triệu Hi Hằng bởi vì Vệ Lễ hỏi nên chột , nhưng khi chột đầu tiên cảm thấy bất mãn với việc Vệ Lễ lớn tiếng như , bởi vì Cẩu Đản Nhi vì giọng của Vệ Lễ mà giật lên một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-87-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng vội vàng ấn ấn con mèo xuống, "A gia ngươi gọi ngươi, tiếp tục ngủ , ngoan ngoãn."
Vệ Lễ nàng xưng hô, trong lòng nóng đến hoảng sợ, cái gì A gia chứ, phiền chết, Triệu Hi Hằng thật là bắt cơ hội liền bắt đầu nũng với .
"Có ban ngày ngươi lén trộm ngủ ?" Vệ Lễ vẫn hỏi một , giảm thấp thanh âm xuống.
Triệu Hi Hằng lăn qua, giơ mắt , "Ta nào dám chứ chủ công, cả ngày đều đợi về nhà, ngươi ở nhà, sợ hãi nha."
"Hứ." Vệ Lễ tin.
"Chủ công, hiện tại thật mệt a, buồn ngủ quá, ngủ. Lần tuần doanh đừng gọi dậy ?" Triệu Hi Hằng nhắm mắt , mềm mại năn nỉ.
Cái tên c.h.ế.t tiệt , lão cẩu ngươi mới rạng sáng kêu thức dậy, còn cho ngủ bù ?
Ta đây đang tuổi ăn tuổi lớn, ngươi cho ngủ, ngươi như bằng sắt giống như ngươi ?
"Không khả năng, ngày mai tuần doanh sẽ gọi ngươi cùng rời giường, dậy nổi thì ném ngươi ngoài." Vệ Lễ khóe môi gợi lên, đối Triệu Hi Hằng khẩn cầu tỏ vẻ phủ định.
"Chủ công nhất..." Nàng lời còn hết, mèo con kêu lên meo meo, Triệu Hi Hằng chơi với nó. Tất nhiên giữa Vệ Lễ cùng mèo con, Triệu Hi Hằng vẫn lựa chọn mèo con.
Dù dậy sớm thì cũng giống mà thôi, Vệ Lễ xong nàng ngủ tiếp, thôi cũng cần tốn miệng lưỡi chi nhiều nữa.
Nàng chạy trở về vị trí cũ, cách Vệ Lễ xa một chút, bắt đầu ôm mèo hôn.
Khóe miệng đang cong lên của Vệ Lễ liền xìu xuống một chút xíu, lờ mờ bóng lưng của Triệu Hi Hằng vài , cuối cùng cũng khó chịu nhắm mắt .
Mèo con ngủ thành thật, vốn đang cuộn như trái cầu, nửa đêm vung vung móng vuốt, thể duỗi , mấu chốt còn duỗi theo chiều dọc, mà là duỗi ngang , cẳng chân đặt lên gương mặt của Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng sợ đè nó, vì thế liền lăn lăn qua hướng Vệ Lễ, đó tiếp tục chằm chằm mèo con ngủ.
Vệ Lễ mới tìm cơn buồn ngủ, liền thấy động tĩnh Triệu Hi Hằng sột soạt phát , nhíu nhíu mày, mở to mắt tính dạy bảo Triệu Hi Hằng một trận, phát hiện nàng đang cọ cọ về hướng bên cạnh .