Tóc đen dày bồng bềnh, môi hồng răng trắng, thoạt bộ dáng thực ngọt ngào, đôi mắt sáng lấp lánh long lanh như hồ nước. Chỉ là hiện tại môi lạnh đến mức trắng bệch, chớp mũi hếch lên cũng phiếm hồng, thể cũng phát run, nhưng càng cho cảm thấy đáng yêu.
Cổ và eo đều nhỏ, hẳn là nên một tay b*p ch*t một vật nhỏ như .
Vệ Lễ nghiêng đầu, khóe miệng kéo độ cong lớn hơn chút nữa, trong miệng phun lời quá giống thể , "Tiểu công chúa hiện tại hỏi, đây đang cố tình nhục trêu đùa ngươi ?"
Triệu Hi Hằng còn kịp trả lời, Vệ Lễ tự đáp, " , chính là đang khinh nhục ngươi."
Mắt cong cong híp .
"Ta cho ngươi sợ hãi, cho ngươi , cho ngươi cảm thấy tứ cố vô , đó thống khổ."
Triệu Hi Hằng nhắm mắt , trong lòng lớn tiếng mắng câu "b**n th**", lẽ đầu óc bệnh.
Nàng nuôi dưỡng trong thâm cung mười lăm năm, căn bản từng gặp , cũng tên súc sinh sinh ở chui , phát rồ lên tóm nàng đem lăn lộn.
nội tâm của loại cũng bình thường như nàng thể lý giải, nếu thấy là cảm thấy cao hứng, để cao hứng , rốt cuộc tình huống thế nào, tồn tại mới là quan trọng nhất.
Bình Uy tướng quân g.i.ế.c liền giết, nàng chỉ là một công chúa cha , nếu c.h.ế.t cũng gì quan trọng, thúc phụ cũng sẽ báo thù cho nàng, mà dù cho lòng báo thù nữa, Bình Châu binh hùng tướng mạnh, đánh cũng đánh , nàng c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t lãng phí như thôi.
Nàng nhịn nước mắt nữa, thậm chí lấy tới vài phần kỹ thuật diễn mà bình thường vẫn mang lừa gạt Hoàng Hậu.
Vệ Lễ hứng thú từng chuỗi nước mắt như trân châu, một giọt tiếp một giọt rơi xuống gương mặt nàng. Hắn cho rằng nàng thật sự doạ cho sợ tới mức như , trong lòng khỏi dâng lên một loại kh*** c*m trả thù vặn vẹo mà bí ẩn. Nhiều năm nước chẳng lá gan nàng lớn lắm , hiện tại cũng dọa , thực sự chút thú vị.
Vì thế vung tay lật mành lên, xoay lên ngựa.
Sáu con ngựa kéo xe liễn của Triệu Hi Hằng dọa đến hai đùi run rẩy, khi về phía còn xiêu xiêu vẹo vẹo, mới bước mấy bước đồng thời té quỳ mặt đất, xe liễn loảng xoảng nghiêng qua một nên, Triệu Hi Hằng tay mắt lanh lẹ, đỡ cái vách bên trong xe liễn mới cứu mặt cắm xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-9-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Chủ công, ngựa của xe liễn chỉ sợ là dùng ." Binh sĩ kiểm tra một phen, chắp tay hướng về phía Vệ Lễ hồi bẩm.
"Tấn Dương đúng là lẫn ngựa đều giống , cố gắng." Vệ Lễ trào phúng một câu, leo lên con ngựa của chính .
Mành kéo lên tới, Vệ Lễ trực tiếp chui trong, câu lấy eo Triệu Hi Hằng, nhẹ nhàng như xách một con gà mà kẹp nàng ở nách ngoài, đó ném lên lưng ngựa chính .
Trong lúc luống cuống tay chân, Triệu Hi Hằng vẫn kịp chụp cái bánh hạt dẻ giấu trong tay áo.
Động tác của chút nào gọi là ôn nhu, tay cứng như thép nắm nàng đến đau, trong lòng Triệu Hi Hằng bắt đầu chửi "má nó!", cuồng phong gào thét xuyên qua cả một xiêm y dày nặng của nàng, da cùng xương cốt của nàng đều đau như d.a.o cắt.
Một tay giấu ở trong tay áo, một tay bắt lấy cương ngựa, miễn cưỡng định thể.
Vệ Lễ nhảy lên ngựa, từ phía đưa tay khoanh nàng , đầu nàng lẽ chặn tầm mắt , vì thế thô lỗ đẩy cổ nàng , thể dính trong lòng n.g.ự.c , "Buông tay, đưa cương ngựa cho ."
Triệu Hi Hằng lạnh đến mức trào cả nước mắt ngoài, ngoan ngoãn đem cương ngựa nhường , tay đỡ lấy yên ngựa.
Hai dán cực gần, Triệu Hi Hằng thể ngửi hương vị , cũng khó .
Không giống mùi huân hương lịch sự tao nhã của các sĩ phu Tấn Dương, là mùi của lá thông cỏ cây lẫn , mang theo gió lạnh lẽo, thực sạch sẽ, thật thật phù hợp với con .
Thân thể Vệ Lễ giống như cái bếp lò nhỏ, trong cái thời tiết lạnh lẽo như , tới gần đều cảm thấy thực ấm áp, dường như giảm hơn phân nửa rét lạnh.
Nàng thở dài, đại khái cũng ích mỗi chỗ .
Vệ Lễ hiển nhiên để trong lòng chuyện Triệu Hi Hằng là một cô nương gia gì đó, ngựa chạy nhanh như gió, cuồng phong cuốn theo tuyết xẹt qua như d.a.o nhỏ, một đường như đều phi nhanh vun vút. Khi tới nơi, Triệu Hi Hằng cảm thấy mặt khả năng sắp nứt luôn .
Nàng vẫn còn khá hài lòng với khuôn mặt của chính , tính huỷ hoại , vì thế liền đầu , nghiêng , dùng tay áo chắn bớt gió.