Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 21: Lê Ngưng và Bùi Trác tâm đầu ý hợp

Cập nhật lúc: 2024-11-15 10:17:18
Lượt xem: 801

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Huynh mới hồ đồ." Lê Ngưng lầm bầm một câu, tán ô Đông Tuyết đang che, vượt qua Bùi Trác ngoài.

Muộn thế nàng về phủ sớm, thời gian rảnh rỗi ở đây đấu khẩu với Bùi Trác.

Đôi giày xinh sạch sẽ của nàng giẫm lên mặt đất, dính một chút tuyết tan, vạt áo cũng tránh khỏi dính chút ít.

Ngày thường Lê Ngưng nhất định sẽ dễ dàng giẫm lên đất ướt như , nhưng đây Trưởng công chúa phủ, nàng thể cầu kỳ như ở nhà , chỉ thể đợi về nhà một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Bùi Trác im lặng một lát, mới bước theo.

Lê Ngưng vốn tưởng Bùi Trác theo nàng ngoài là lời , nhưng mãi đến khi nàng lên xe ngựa, Bùi Trác cũng chỉ , một lời.

Xe ngựa lăn bánh, Lê Ngưng vén rèm , cảnh vật bên đường lùi dần, Bùi Trác vẫn tại chỗ, giữ nguyên tư thế ban nãy về phía nàng.

Lê Ngưng buông rèm xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Vốn còn nhân cơ hội hôm nay thăm dò thái độ của Bùi Trác, nhưng thái độ để tâm của Bùi Trác đối với lễ sinh nhật Hòa Thục tặng , Lê Ngưng hẳn là cần lo lắng Bùi Trác sẽ về phía Hòa Thục.

Nghĩ đến đây, Lê Ngưng bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm.

nàng cũng ngờ biến cố sẽ xảy ở chợ ba ngày .

Hòa Thục công chúa mỗi ngoài đều vô cùng phô trương, sợ khác đó là kiệu của nàng .

Ngày hôm đó Hòa Thục ngoài, vốn còn thong thả dựa trong kiệu, bỗng nhiên thấy bên ngoài truyền đến tiếng la hét ồn ào, vén lớp rèm lên , thấy một con ngựa đen như phát điên chạy như bay về phía nàng , bá tánh xung quanh lập tức vứt đồ đạc chạy sang một bên, thị vệ vây quanh kiệu cũng vội vàng rút đao nghiêm trận chờ địch.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tiếng la hét hoảng sợ vang lên khắp nơi, đường cũng đồ đạc tiểu thương vứt xuống chặn , cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, Hòa Thục tiến lùi cũng xong.

Mấy thị vệ tiến lên định chế phục con ngựa đen đó, những thị vệ còn chắn kiệu Hòa Thục, nếu ngựa đen xông đến đây, bọn họ còn thể đỡ một chút, Hòa Thục thì thị nữ vây quanh bảo vệ.

Mấy thị vệ lượt xoay lên ngựa, liên tiếp hất xuống, cuối cùng một thị vệ mới thành công chế ngự con ngựa đen, ghìm cương, khiến con ngựa dừng cách đó một trượng.

còn kịp thở phào nhẹ nhõm, thấy phía truyền đến tiếng la hét và tiếng vó ngựa.

Lại một con ngựa đen từ phía chạy như bay đến đây, lúc thị vệ đều ở phía , bên cạnh Hòa Thục chỉ mấy thị nữ bảo vệ.

Hòa Thục ngây bóng đen đang nhanh chóng lao tới, là quên né tránh là căn bản thể né tránh, nàng cứng đờ tại chỗ nhúc nhích.

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một bóng màu đỏ thắm trong đám đông nhảy lên, đạp lên chướng ngại vật, mượn tường mà , nhanh như chớp, một cú xoay chính xác đáp xuống lưng ngựa, nắm lấy dây cương kéo mạnh, con ngựa đen giơ cao hai chân , một tiếng hí dài thì thể tiến thêm bước nào nữa.

Hòa Thục dường như vẫn hồn khỏi cơn hoảng hốt, hoặc lẽ là cảnh tượng mắt cho kinh ngạc, nàng trợn tròn mắt thiếu niên áo đỏ lưng ngựa, chỉ thấy tiếng tim đập thình thịch.

Bùi Trác thuần phục con ngựa đen, xác định nó sẽ phát cuồng nữa mới giao cho thị vệ, đó bước đến mặt Hòa Thục, chắp tay hành lễ.

"Thần tham kiến công chúa."

Hòa Thục từng bước tiến gần, cúi hành lễ mặt , bao giờ nàng cảm thấy may mắn vì phận công chúa của như lúc .

"Miễn lễ." Hòa Thục hồn, đưa tay hiệu đỡ , với vẻ ơn, "Đa tạ Bùi Chỉ huy sứ."

Nhớ cảnh tượng nguy hiểm , Hòa Thục cảm thấy sợ hãi.

Bùi Trác khách sáo an ủi vài câu, để mấy tên Vũ Lâm quân đuổi đến dẫn hai con ngựa về điều tra.

Con ngựa chạy rõ ràng là để thu hút sự chú ý của các thị vệ, khiến bọn họ tập trung về phía , còn con ngựa phía mới là hung thủ hãm hại Hòa Thục.

Hai con ngựa cùng phát cuồng, đúng lúc công chúa xuất hành, khó khiến hoài nghi đây là do con cố tình sắp đặt.

Chỉ là mục tiêu là Hòa Thục, là ai khác...

Bùi Trác sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén quét qua hiện trường, cố gắng tìm manh mối, để ý đến Hòa Thục bên cạnh đang với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Bùi Trác khẽ dặn dò thuộc hạ vài câu, dẫn men theo hướng con ngựa đen chạy đến để tìm kiếm manh mối.

Hòa Thục ngước bóng lưng , chỉ cảm thấy càng càng thuận mắt.

Không chỉ thuận mắt, mà còn ý.

Câu chuyện về thiếu niên áo đỏ từ trời giáng xuống cứu công chúa nhanh chóng lan truyền khắp Hoàng thành, đương nhiên cũng đến tai Lê Ngưng ở phủ Trưởng công chúa.

Vốn dĩ từ sinh thần của Bùi Trác, nàng còn thấy tin Hòa Thục tìm nữa, nhưng khi Bùi Trác cứu Hòa Thục, nàng liên tục chạy đến phủ Thừa tướng, còn thẳng gặp Bùi Trác để cảm tạ .

Nếu cảm ơn thì ngay ngày hôm đó cũng cảm ơn , bây giờ còn liên tục đến phủ Thừa tướng tìm , tâm tư của Hòa Thục quá rõ ràng.

Hòa Thục tiếp cận Bùi Trác lúc , e rằng còn là vì Lê Ngưng nữa, mà là vì chính nàng .

*

Hoa mai ở sườn núi phía Vân Phúc tự dấu hiệu tàn lụi, điều báo hiệu mùa đông sắp kết thúc.

Trong rừng mai, một nam tử áo trắng chắp tay lưng, thản nhiên về phía xa.

"Đã xử lý xong hết ?"

Thuộc hạ cung kính bẩm báo: "Bẩm công tử, xóa hết dấu vết, bọn họ sẽ tra đến chúng ."

Nam tử áo trắng gật đầu, hiệu cho lui xuống.

Nam tử thần sắc lạnh lùng, vẻ mặt u ám, khó thể tưởng tượng ở đây vẫn là một công tử ôn nhu như ngọc say sưa vẽ mai.

Hai con ngựa đen phát cuồng mà Hòa Thục gặp đường chính là do Tạ Tử Phi giở trò, mục đích là khiến Hòa Thục gặp nguy hiểm, đó sẽ xuất hiện cứu nàng, mượn cơ hội tiếp cận Hòa Thục, lấy lòng tin của nàng.

Ngay khi Tạ Tử Phi định tay, Bùi Trác xuất hiện một bước.

Kế hoạch Bùi Trác phá hỏng, bọn họ đành nghĩ cách khác.

Tạ Tử Phi thành công tiếp cận Nhị hoàng tử, nhưng Nhị hoàng tử há là kẻ tầm thường, dù coi là tri kỷ, cũng vẫn sự đề phòng.

Hòa Thục là công chúa, tâm cơ sâu bằng hoàng tử, cũng cần tranh giành quyền lực với các hoàng tử khác, uy h.i.ế.p với hoàng tử, sẽ khiến nghi ngờ, là công chúa sủng ái nhất hiện nay, quả là đối tượng tiếp cận nhất.

Bùi Trác...

Lại là Bùi Trác.

Cứ nghĩ đến , ánh mắt Tạ Tử Phi lộ vẻ tàn nhẫn.

Gió nhẹ thổi qua, Tạ Tử Phi nheo mắt, vẻ oán độc trong mắt tan biến, khôi phục thành bộ dạng quân tử ôn hòa mặt khác.

Hắn những bông hoa mai sắp tàn, một nữa nghĩ đến cô nương dạy vẽ mai hôm đó.

Tạ Tử Phi tìm nàng nhiều ngày, vẫn tin tức, nhưng mỗi khi nhớ bóng dáng xinh trong rừng mai, mắt hiện lên gương mặt của quận chúa Vĩnh Lạc đối diện lâu.

Tạ Tử Phi nghĩ, lẽ nên gặp riêng quận chúa Vĩnh Lạc một , rõ xem nàng là cô nương mà gặp trong rừng mai .

Hòa Thục gần đây tuy thường xuyên đến phủ Thừa tướng, nhưng ít khi gặp Bùi Trác, đó nàng dứt khoát đến thẳng doanh trại, lấy phận công chúa của yêu cầu Bùi Trác gặp mặt, Bùi Trác lấy lý do công vụ bận rộn để từ chối.

Nếu Hòa Thục còn nhận Bùi Trác đang tránh mặt nàng , thì uổng công công chúa bao nhiêu năm, nhưng phủ Thừa tướng tìm , nàng cũng bó tay, ở doanh trại Bùi Trác đúng là việc, thể vì bận rộn mà trị tội, nếu để nàng kiêu căng ngạo mạn thì đúng là mang tiếng .

Sau bao kiên trì bỏ cuộc của Hòa Thục, cuối cùng nàng cũng gặp đường Bùi Trác trở về phủ.

Hòa Thục mở miệng chất vấn: "Ngươi đang tránh mặt bản công chúa ?"

"Thần dám." Bùi Trác chắp tay hành lễ, "Gần đây thần đúng là nhiều việc ."

Hòa Thục cũng thực sự truy cứu, nhớ đến cảnh tượng cứu hôm đó, nàng hắng giọng, nhẹ nhàng hơn: "Bản công chúa vẫn luôn cảm kích ân tình của ngươi hôm đó, kết giao bằng hữu với ngươi, ác ý, ngươi cần tránh mặt nữa."

Bùi Trác kiêu ngạo cũng siểm nịnh, giọng đều đều như nước: "Đa tạ công chúa coi trọng."

Những lời khác, thêm một chữ nào.

Nàng rõ ràng như , Bùi Trác rốt cuộc là hiểu ý nàng là đang giả ngu? Nghĩ đến việc chặn đường đợi đến bao giờ, Hòa Thục thẳng: "Ta ngươi vẫn luôn thích quận chúa Vĩnh Lạc, cũng giống ngươi, thích nàng , chúng kẻ thù chung, cho nên—"

Hòa Thục nhếch môi , chậm rãi : "Ta nghĩ chúng sẽ hợp ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-21-le-ngung-va-bui-trac-tam-dau-y-hop.html.]

Bùi Trác vốn dĩ vẫn luôn biểu cảm bỗng nhíu mày, ngẩng lên, Hòa Thục ảo giác , nàng dường như thấy vẻ lạnh lùng trong mắt .

giọng của Bùi Trác vẫn như thường, vui cũng giận: "Công chúa hiểu lầm , thần hề thích quận chúa Vĩnh Lạc."

Lần đến lượt Hòa Thục hiểu.

Nàng rõ ràng đến mức , còn giả vờ cái gì nữa?

Hòa Thục thẳng thắn với rằng thích Lê Ngưng, Bùi Trác nên thức thời mà phụ họa, đó chấp nhận hảo ý của nàng , hai cùng hợp tác.

"Ngươi cứ thật, sẽ ngoài ." Hòa Thục tưởng rằng Bùi Trác còn cố kị điều gì, dám thật mặt nàng , dù là võ tướng, Lê Ngưng là quận chúa, còn là biểu tỷ của nàng , công chúa .

Bùi Trác: "Lời thần đều là sự thật."

"Bùi Chỉ huy sứ về suy nghĩ kỹ , ba ngày nữa trả lời bản công chúa." Không câu trả lời , Hòa Thục mất hết kiên nhẫn, bày vẻ cao ngạo của công chúa, "Mong rằng Bùi Chỉ huy sứ thể cho bản công chúa một câu trả lời như ý ."

ba ngày , Hòa Thục gặp Bùi Trác, vẫn giữ nguyên thái độ đó, coi như thấy sự bất hảo của Hòa Thục, cũng thừa nhận là kẻ thù đội trời chung với Lê Ngưng.

Thái độ của Bùi Trác kiên quyết như , Hòa Thục bắt đầu nghi ngờ chính .

Chẳng lẽ tin tức nàng trong bữa tiệc hôm đó về việc Lê Ngưng và Bùi Trác là kẻ thù đội trời chung đều là giả ?

Vừa nghĩ đến đây, Hòa Thục phủ nhận.

Rõ ràng mấy ngày nay nàng hỏi nhiều , đều như , tin tức thể lan truyền rộng rãi như chắc chắn là giả.

Vậy thì chính là Bùi Trác tin tưởng nàng , công chúa . Cũng đúng, nàng là công chúa, nếu để quan hệ giữa nàng và quận chúa bất hòa, lưng nàng là cả Hoàng gia, còn Bùi Trác là thần tử, đối đầu với quận chúa chẳng khác nào đối đầu với Hoàng gia.

Chỉ cần Bùi Trác còn lo sợ về phận, cần lo lắng cho tiền đồ của nữa, đến lúc đó lẽ sẽ thật với nàng .

Hòa Thục nghĩ đến điều gì đó, còn cố chấp bắt Bùi Trác thừa nhận mối quan hệ đối đầu với Lê Ngưng nữa, nàng lộ nụ đầy toan tính, sải bước rời .

Kể từ hôm đó, Hòa Thục còn đến tìm Bùi Trác nữa, khi chuyện , Thẩm Thanh Ý trêu chọc Bùi Trác một hồi.

“Huynh cứu công chúa Hòa Thục giữa phố xá sầm uất, công chúa Hòa Thục vì mà nảy sinh tình cảm với .” Thẩm Thanh Ý lớn ngừng, “Ta thấy vẫn là do gương mặt của gây họa, nếu đổi dung mạo bình thường, công chúa cảm tạ một phen đuổi , chừng còn đề phòng đối phương lấy ân tình uy hiếp, nào thể giống như mà ngày nào cũng tìm.”

Bùi Trác liếc mắt , Thẩm Thanh Ý kiềm chế, tiếp tục : “ chuyện cũng , công chúa Hòa Thục phận tôn quý, dung mạo xinh , với cũng coi như là trai tài gái sắc, chỉ là tính tình chút kiêu ngạo, nhưng con gái mà, kiêu ngạo một chút cũng .”

Thẩm Thanh Ý càng càng thấy lý, thậm chí còn tính toán ngày lành tháng .

Bùi Trác liếc một cái: “Khi nào thì ngươi đổi nghề mai mối , là ngươi để ý công chúa, lấy bình phong?”

Thẩm Thanh Ý vội vàng giơ tay lên, vẻ mặt “tha cho ”.

mà, nếu tình cảm của công chúa dành cho sâu đậm hơn bề ngoài, cầu xin đến mặt thánh thượng, nên thế nào?” Thẩm Thanh Ý hai ngón tay vuốt cằm tự suy nghĩ, “Dù cũng trong lòng, đồng ý cũng .”

Bùi Trác nhướng mắt : “Sao ngươi ?”

Tay Thẩm Thanh Ý đang vuốt cằm khựng , mở to mắt thể tin , nghi ngờ nhầm.

“Huynh , trong lòng?!”

Thẩm Thanh Ý trực tiếp dậy, vài bước đến bên cạnh Bùi Trác, cẩn thận quan sát.

Hai quen nhiều năm, Thẩm Thanh Ý phân biệt Bùi Trác đang đùa nghiêm túc.

“Cây sắt hóa cũng nở hoa.” Sau khi kinh ngạc, Thẩm Thanh Ý trêu chọc, “Ta vốn còn tưởng rằng sẽ cô độc đến già, ngờ che giấu kỹ như .”

Xét cho cùng, từng thấy Bùi Trác bày tỏ tình cảm với cô nương nào, dù chỉ là một chút xíu, Thẩm Thanh Ý cũng từng thấy.

“Nói , là cô nương nhà nào?” Thẩm Thanh Ý xuống, vẻ mặt ngóng.

Bùi Trác hề phản ứng câu hỏi của Thẩm Thanh Ý.

“Há!” Thẩm Thanh Ý như phát hiện bí mật động trời gì đó, nhịn kích động, đoán: “Chẳng lẽ cô nương thích nàng !”

Bùi Trác mím môi, gì, càng im lặng, Thẩm Thanh Ý càng hăng hái, hết tên họ của các tiểu thư khuê các nhà quyền quý mà , cũng thấy sắc mặt Bùi Trác chút đổi.

Nhìn thái độ của Bùi Trác, rõ ràng là ý với công chúa, Thẩm Thanh Ý đương nhiên bỏ qua công chúa, tự nhiên cũng bỏ qua vị quận chúa phủ Trưởng công chúa vinh dự khác gì công chúa .

“Không cũng , chẳng lẽ cô nương để ý là hoàng tộc, hoặc là quen ở biên quan mấy năm nay…” Thẩm Thanh Ý mệt , ngẩng đầu uống một ngụm .

Hôm nay Thẩm Thanh Ý khá lắm lời, uống xong còn tiếp tục đoán, Bùi Trác dậy mở cửa, ngoài .

“Về ? Huynh cho là ai .” Thẩm Thanh Ý vội vàng đuổi theo, ngờ Bùi Trác đột nhiên dừng , may mà phản ứng đủ nhanh, mới đụng .

Nhìn rõ Bùi Trác đang hành lễ với ai, Thẩm Thanh Ý thu nụ , cung kính chắp tay hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Nhị hoàng tử ngờ ở đây cũng gặp quen, mỉm với hai , mời: “Hai vị cùng chúng uống chén ?”

Bùi Trác cung kính lễ phép từ chối: “Đa tạ ý của điện hạ, chỉ là chúng ăn xong, quấy rầy nữa.”

Nhị hoàng tử gật đầu, đó nghĩ đến điều gì, vỗ vai Bùi Trác.

Bùi Trác liếc mắt bàn tay đó, Nhị hoàng tử : “Sau đều là một nhà, cần khách sáo như .”

Cử chỉ thiết cùng với nội dung lời , liên hệ với những chuyện xảy mấy ngày nay, khó để đoán Nhị hoàng tử đang ám chỉ chuyện gì.

Bùi Trác cụp mắt xuống, đáp lời .

Thẩm Thanh Ý phía cứng đờ .

Nhị hoàng tử vẫn mỉm , chào tạm biệt bọn họ bước phòng riêng.

Hai xoay khỏi lâu, lên ngựa, thong thả , xác định lén, Thẩm Thanh Ý mới cảm thán một câu: “Quả thật là vô tình gặp .”

Vừa lâu còn trêu chọc Bùi Trác, nếu Hòa Thục cầu xin thánh thượng thì , ngay đó tin tức từ Nhị hoàng tử.

Nghe ý của Nhị hoàng tử, xem thánh thượng tâm tư của Hòa Thục, nhưng thánh chỉ hạ xuống, kết quả vẫn .

Thẩm Thanh Ý đùa thì đùa, cũng Bùi Trác cuốn những chuyện đó, huống chi mới chuyện trong lòng.

Nếu Bùi Trác thật sự vì thánh chỉ mà cưới Hòa Thục, phò mã, thì thể ở bên trong lòng của nữa, e rằng cả đời cũng thể nào quên .

Vừa Thẩm Thanh Ý còn đang khuyên Bùi Trác cưới Hòa Thục, bây giờ Bùi Trác sắp cưới Hòa Thục, ánh mắt Bùi Trác mang theo sự thương hại.

Ngược Bùi Trác, bình tĩnh thong dong, trong cuộc còn bình tĩnh hơn cả - ngoài cuộc.

“Sao lo lắng chút nào , sợ thánh thượng thật sự gả Hòa Thục cho ?” Thẩm Thanh Ý hiểu, đoán một khả năng, “Chẳng lẽ định kháng chỉ?”

Tuy kháng chỉ từ hôn cũng đến mức giáng tội, nhưng dù cũng lợi gì cho Bùi Trác, hơn nữa liều mạng ở biên quan, chịu bao nhiêu khổ cực mới đổi lấy chức vụ hôm nay, nếu kháng chỉ thì con đường quan chắc thuận lợi.

Hắn sẽ cưới Hòa Thục, nếu cần thiết, cũng sẽ kháng chỉ, ngược lợi dụng thánh chỉ , để thành cho chính .

Bùi Trác thẳng về phía , vẻ mặt lạnh lùng, một lúc lâu mới : “Ta tự đối sách.”

Thẩm Thanh Ý kỹ Bùi Trác vài , thấy giống đang mạnh miệng, đang khoác lác, mới yên tâm .

“Cần giúp gì cứ việc .”

Hắn còn từng thấy chuyện gì thể khó Bùi thiếu tướng quân, chiến trường tình thế ngàn cân treo sợi tóc cũng thể xoay chuyển tình thế hóa nguy thành an, chiến thần phe sát thần phe địch, Thẩm Thanh Ý tin tưởng, Bùi thiếu tướng quân khiến quân địch danh sợ hãi sẽ qua loa với hôn sự của , bỏ mặc nữ tử yêu thương cưới, mà cưới khác để đổi lấy tiền đồ.

Lời Nhị hoàng tử căn cứ, Hòa Thục quả thật tìm thánh thượng, kể chuyện Bùi Trác cứu nàng khỏi vó ngựa hôm đó, hết lời khen ngợi Bùi Trác, dùng tất cả những từ ngữ ca ngợi nam tử mà nàng để miêu tả Bùi Trác.

Trên thực tế, Hòa Thục cũng thật sự nghĩ như .

Nàng cũng sắp đến tuổi cập kê, sớm muộn gì cũng gả chồng, tìm một lang quân như ý, sống hạnh phúc cả đời.

Hòa Thục từng gặp nam tử nào tuấn tiêu sái, khí phách như Bùi Trác, những công tử mà nàng từng gặp hoặc là thô kệch, hoặc là còn mềm mại hơn nữ tử, ít văn võ song , dung mạo tuấn tú như Bùi Trác.

Hơn nữa, từ hôm đó thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Bùi Trác, Hòa Thục luôn nhớ cảnh tượng hôm đó, vẫn nhịn tim đập nhanh.

Nàng nghĩ, nếu tìm một phu quân cho , Bùi Trác thích hợp, nhưng sáng suốt đều Bùi Trác đang trốn tránh nàng , nàng thể gì khác hơn là cầu xin phụ hoàng.

Thánh thượng xong, im lặng hồi lâu, bảo Hòa Thục về , tự sắp xếp.

Khi Nhị hoàng tử tìm thánh thượng, thánh thượng vẫn đang suy nghĩ chuyện , Nhị hoàng tử hỏi mới , bởi vì Hòa Thục từ đến nay nấy, phụ hoàng từng từ chối nàng , nên Nhị hoàng tử cũng cho rằng chuyện chắc chắn, hỏi nhiều liền rời .

Loading...