Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung - Chương 92: Niềm vui trùng phùng
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:30:29
Lượt xem: 507
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng ba ngày , đại quân vẫn trở về.
Nghĩ cũng đúng, tuy nhanh nhất là ba tháng, nhưng ai thể đảm bảo việc đều thuận lợi, thể trở về nhanh như .
Lại qua mấy ngày, mới tin chiến thắng từ biên quan truyền đến, đại quân giành thắng lợi lớn từ nửa tháng , đang đường về kinh.
Đến lúc , mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày tháng của Lê Ngưng vẫn trôi qua êm đềm, chuyện dường như ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, vẫn như thường lệ mỗi ngày đều gặp mặt Lục Chỉ Du, hai trò chuyện đủ thứ trời đất.
Về vị lang quân nhỏ tuổi thường xuyên gặp mặt từng xem mắt với Lục Chỉ Du , cho dù Lê Ngưng chậm chạp đến , lâu dần cũng tâm tư của đối phương.
Lục Chỉ Du với Lê Ngưng, tên là Phương Yến Thần, quan trong triều, giữ chức Trung thư lệnh.
Hắn tài hoa hơn , dung mạo cũng tuấn tú chê , chỉ một tật là chuyện lắp bắp.
“Lắp bắp?” Lê Ngưng ngạc nhiên.
Nàng còn từng gặp ai chuyện như .
Lục Chỉ Du khẽ gật đầu, đôi mày thanh tú nhíu đầy vẻ khó hiểu.
“ cha , khi họ trò chuyện với hề phát hiện tật .”
Thế nhưng mỗi Phương Yến Thần gặp nàng, nào là nàng phát hiện vội vàng bỏ chạy, hiếm khi gần bắt chuyện với nàng, cho dù lấy hết can đảm tiến lên chuyện với nàng, thì lời cũng ấp úng.
Lần xem mắt hôm đó cũng , thiếu niên môi hồng răng trắng, vốn đang ung dung tự tại uống , thấy nàng đến, liền luống cuống dậy, mất một lúc lâu mới một câu chào hỏi chỉnh với nàng.
Lục Chỉ Du cũng hỏi Lục Tiêu về chuyện , nhưng Lục Tiêu ý kiến gì với Phương Yến Thần , luôn nhắc đến , chỉ nàng còn nhỏ, vội lấy chồng.
Đến nay Lục Chỉ Du vẫn rõ, Phương Yến Thần rốt cuộc là thật sự lắp bắp, là vì gặp nàng, căng thẳng đến mức một câu chỉnh.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
*
Cái nóng mùa hè dần tan, ban đêm còn oi bức, tiếng ve sầu cũng bắt đầu ngoan ngoãn.
Lúc ngủ, Lê Ngưng chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng, tay cầm một chiếc quạt tròn, gió mát thổi từ cửa sổ đang mở, màn che giường nhẹ nhàng lay động.
Dần dần nàng chìm giấc ngủ.
Nửa đêm, Lê Ngưng cuối cùng cũng cảm thấy lạnh, mơ màng vơ lấy chăn đắp lên , đó nàng thấy tiếng cửa phòng ngủ mở .
Nàng mơ màng qua, thấy Bùi Trác đóng cửa về phía giường.
Lê Ngưng tỉnh táo hơn một chút, lẩm bẩm gì đó, xoay lưng về phía , tiếp tục ngủ.
Kỳ lạ, chỉ mấy ngày đầu khi Bùi Trác rời mới mơ thấy , đó còn mơ thấy nữa, đêm nay mơ thấy ?
Lê Ngưng để ý, ý thức sắp chìm giấc ngủ một nữa, thì thấy giọng của bên giường vang lên.
“Mới hơn ba tháng gặp, quận chúa nhận ?”
Giọng điệu quen thuộc ...
Lê Ngưng xoay dậy, dụi dụi mắt.
“Chàng thật sự là Bùi Trác?”
Bùi Trác nhướng mày: "Quận chúa chẳng lẽ còn gặp qua Bùi mỗ giả mạo ?"
Được , ngữ khí thiếu đắn quả thực là Bùi Trác.
"Sao đột ngột trở về?" Vẫn là lặng lẽ như .
Trước khi đến tìm Lê Ngưng, Bùi Trác tắm rửa sạch sẽ, bộ y phục dính đầy bụi bặm , lúc đang mặc thường phục mặc ở phủ, cả toát lên vẻ sạch sẽ, khoan khoái.
Lê Ngưng Bùi Trác lên giường, nghiêng bên cạnh nàng.
Vẫn còn hồn.
Không giống như tiếng chiêng trống rộn ràng, cưỡi lưng ngựa, mặc quân phục, ngạo nghễ đón nhận sự chào đón của bá tánh Hoàng thành, còn nàng ở lầu hai của lâu, từ xa.
Vào một đêm bình thường gì đặc biệt, hai vợ chồng xa cách gần bốn tháng cứ như gặp .
"Đại quân ngày mai thể đến ngoại ô, về ." Nói xong, Bùi Trác ôm nàng lòng, cảm nhận ấm mà nhung nhớ bao tháng ngày.
Đến lúc đó còn cung yết kiến Hoàng thượng, cho nên rời lúc trời sáng.
Về phần vì về , trong lòng hai đều hiểu rõ.
Dù còn nhiều ngày tháng bên , Lê Ngưng cũng Bùi Trác vất vả đường xa, hỏi thêm gì nữa, an tâm ngủ.
Chỉ là Lê Ngưng ngủ ngon giấc, cảm giác khó mà lơ cứ liên tục nhắc nhở nàng, khiến nàng thấy thoải mái.
Hai mới gặp , thời gian ở bên ngắn ngủi, Bùi Trác chỉ ôm nàng, im lặng một lúc : "Phản ứng bình thường thôi, nhịn ."
Lê Ngưng u oán liếc một cái, nhưng cuối cùng cũng gì.
Sáng sớm Lê Ngưng tỉnh dậy, giường bên cạnh trống , nếu phát hiện dấu vết Bùi Trác để , nàng còn tưởng đang mơ.
Không Bùi Trác rời lúc nào, còn thời gian rảnh rỗi để dấu nàng...
Niềm vui gặp đến muộn màng, Lê Ngưng vùi mặt chăn, thành tiếng.
*
Tây Khương Vương khi tin Đại Tề phái binh bình loạn, bệnh nặng mà qua đời, Tây Khương Đại hoàng tử kế vị ngôi vị Tây Khương Vương, nhưng thực sự nắm quyền là Nhị hoàng tử.
Sau đó, Nhị hoàng tử chính thức phát động chiến tranh với biên giới Tây Bắc của Đại Tề, nhưng binh lực Đại Tề cường thịnh, các tướng sĩ đến Tây Bắc chinh chiến đánh bại Tây Khương, khiến Tây Khương một nữa quy phục Đại Tề.
Hoàng thượng luận công ban thưởng cho các tướng sĩ, đối với Bùi Trác - dẫn binh càng thêm tán thưởng, ban thưởng nhiều bảo vật.
Thẩm Thanh Ý cũng lâu gặp Bùi Trác, khi Bùi Trác yết kiến Hoàng thượng xong liền tìm , trò chuyện một lúc.
Nhớ đến hai cùng tác chiến, Bùi Trác lên chiến trường luôn mang theo một chiếc khăn tay, dường như đó là bùa hộ mệnh của .
Hoặc cách khác, chiếc khăn tay đó là tín niệm chống đỡ .
Thẩm Thanh Ý tò mò hỏi: "Lần còn mang theo chiếc khăn tay đó ?"
Chiếc khăn tay màu hồng nhạt , kiểu dáng mà các cô nương thích, Thẩm Thanh Ý từng thấy Bùi Trác lấy trong hòm vật tư ở trong doanh trại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-ke-thu-khong-doi-troi-chung/chuong-92-niem-vui-trung-phung.html.]
Trước khi Bùi Trác thành với Quận chúa còn trong lòng, Thẩm Thanh Ý nghĩ, lẽ đó là do trong lòng Bùi Trác tặng cho .
Giờ Bùi Trác thành với Quận chúa lâu như , thái độ đối với Quận chúa, chắc hẳn lòng hướng về Quận chúa, nếu còn giữ khăn tay của nữ tử mà từng yêu mến, ít nhiều cũng chút phép.
Bùi Trác vì Thẩm Thanh Ý nhắc đến chiếc khăn tay đó, lấy một chiếc bùa hộ mệnh từ trong ngực, đầu ngón tay vuốt ve vài cái, khẽ : "Có mang. giờ thứ thể thế nó ."
"Hả?" Thẩm Thanh Ý thấy đó là một chiếc bùa hộ mệnh, liền vươn cổ cho rõ, thì thấy Bùi Trác keo kiệt cất chiếc bùa hộ mệnh trong ngực.
Hắn lập tức đoán : "Quận chúa đưa cho?"
Bùi Trác cong khóe môi, gật đầu.
Thẩm Thanh Ý tặc lưỡi một tiếng.
Cho dù tin đồn lan truyền trong Hoàng thành về việc Bùi Trác và Vĩnh Lạc Quận chúa bất hòa hoang đường đến , thì giờ Bùi Trác cũng Quận chúa mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
, bùa hộ mệnh Quận chúa đưa, chiếc khăn tay của trong lòng giữ còn tác dụng gì? Nếu để Quận chúa phát hiện, chẳng sẽ thêm chuyện ?
Thẩm Thanh Ý hảo tâm khuyên nhủ: "Nếu , chi bằng vứt chiếc khăn tay đó ."
Bùi Trác nhíu mày, ánh mắt cảnh giác kỳ quái một cái.
"Ta đây là đang hảo tâm nhắc nhở ." Thẩm Thanh Ý giải thích, "Nếu để Quận chúa phát hiện, nghĩ nàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho ?"
Nghe Thẩm Thanh Ý , Bùi Trác cụp mắt trầm tư, tự lẩm bẩm: "Bị phát hiện quả thực lắm."
Thẩm Thanh Ý trợn to hai mắt.
Vậy nên đúng là do nữ tử mà yêu mến tặng?
Nếu thì tại Bùi Trác thật sự dám để Quận chúa phát hiện.
Thẩm Thanh Ý vỗ vai Bùi Trác, an ủi : "Chuyện quá khứ cứ để nó qua , quan trọng là hiện tại và tương lai. Dù yêu mến ai, thì hiện tại và Quận chúa đang ân ái, chớ nên gây hiểu lầm nên ."
Thẩm Thanh Ý một tràng lộn xộn, Bùi Trác chỉ thấy hai chữ "ân ái", tán đồng : "Quả thực là ."
Thẩm Thanh Ý khỏi âm thầm thương cảm cho tiểu Quận chúa.
Phu quân của nàng từng một nữ tử mà yêu thích, nếu nàng , sẽ đau lòng nhường nào.
"Haiz..." Thẩm Thanh Ý lắc đầu thở dài bỏ .
Bùi Trác để ý đến sự khác thường của Thẩm Thanh Ý, bởi vì lúc nên hồi phủ .
Bùi Trác mới đánh thắng trận trở về, mấy ngày nay cần đến Vệ sở việc, nghỉ vài ngày.
Chàng yết kiến Hoàng thượng xong liền trực tiếp về Bùi phủ, đường về tiện thể mua chút bánh ngọt.
*
Triệu Oanh theo La thị học thêu thùa mấy tháng nay, giờ tay nghề tiến bộ nhiều, đôi uyên ương thêu sinh động như thật.
Học thành tài, Triệu Oanh bao lâu nữa sẽ về nhà.
Tính tình Triệu Oanh lòng , Lê Ngưng cũng thích nàng, quyết định khi nàng về nhà sẽ mua chút quà cho nàng kỷ niệm.
Lê Ngưng nên tặng Triệu Oanh cái gì cho phù hợp, nghĩ mấy ngày mà vẫn nghĩ .
Lúc Bùi Trác trở về, Lê Ngưng vẫn đang giường, thấy , nàng khỏi ngẩn , mi tâm nhíu chặt vô thức giãn .
"Chàng về." Nàng .
Bùi Trác mỉm : "Ta về."
"Lần mua gì ?" Lê Ngưng tới, lâu ăn bánh ngọt mua, nàng còn nắm quy luật nữa .
Bùi Trác mở giấy dầu , là bánh đậu xanh ngọt ngào, mềm dẻo.
Lê Ngưng cầm một miếng lên ăn, lúc nhai kỹ mới phát hiện Bùi Trác đang bên cạnh nàng, ăn cũng gì.
"Chàng ăn ?" Lê Ngưng đến thoải mái, liền hỏi một câu.
"Ăn."
Bùi Trác chỉ một chữ như , bỏ , lúc Lê Ngưng phát hiện trong tay cầm thêm một lọ sứ nhỏ.
Mặt Lê Ngưng dần dần đỏ bừng, nóng từ má lan đến tận tim.
Bây giờ vẫn là ban ngày mà!
Thực về Bùi Trác hỏi nàng nữa, mỗi chỉ cần lấy lọ sứ nhỏ , nếu Lê Ngưng ngăn cản, coi như là ngầm đồng ý.
Đây thành sự ăn ý giữa hai .
cách gần bốn tháng, Bùi Trác liền hỏi một câu: "Quận chúa, ?"
Lê Ngưng hổ liếc một cái, lầu bầu: "Bây giờ còn đến tối..."
Nàng , chỉ là lúc đang là ban ngày.
Vậy là Bùi Trác cầm lọ sứ nhỏ cất, nhưng lúc tay sắp thu về thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, im lặng một lát, vẫn đổ một viên ăn.
Lê Ngưng thấy.
Đợi Lê Ngưng ăn bánh ngọt gần xong, ánh nắng chiều đậm dần, nàng xuống giường mỹ nhân, cầm lấy quyển thoại bản lật xem.
Không Bùi Trác do trời nóng , bưng hai thùng nước phòng tắm tắm rửa, lúc ngoài Lê Ngưng thấy động tĩnh, nhưng nàng để ý.
Mãi đến khi một bóng đen phủ xuống, Lê Ngưng mới ngẩng đầu lên , đập mắt chính là một mảng n.g.ự.c trần.
Thân hình cường tráng rắn chắc hề che đậy, rãnh bụng rõ ràng, tựa như đang tỏa nóng hừng hực.
Hai mắt Lê Ngưng mở to, ngẩn một lúc lâu mới nhớ đầu chỗ khác, khỏi chút tức giận vì sự bất chính của Bùi Trác.
Không xong đến tối ?
“Chàng gì ?” Lê Ngưng chất vấn với giọng điệu .
“Quận chúa quên ?” Bùi Trác nhắc nhở, “Trước đó khi trở về, kiểm tra xem vết thương mới nào .”
Lê Ngưng mặt , đôi mắt đang mỉm của Bùi Trác chớp chớp mắt.
Hình như chuyện thật...