GẢ CHO LƯƠNG AN - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-01 23:34:57
Lượt xem: 5,356
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người sống trên đời, ai chẳng có chút tư tâm.
“Nói thật, cha mẹ ta đúng là quá mất mặt.”
“Tiểu Hầu gia, thực ra, nếu ta không gả cho ngài, cũng chẳng có ai khác để chọn làm trượng phu.”
“Người người đều nói mẫu thân ta là hồ ly tinh, là tiện tì trèo giường.”
“Ta ở nhà họ Lưu, vốn chẳng có chút cảm giác tồn tại.”
“Chẳng được học gì, chẳng biết gì cả.”
“Ta như thế này, ngài thật sự muốn cưới ta sao?”
Lương Tùy An vẫn nhìn ta, mỉm cười ôn hòa:
“Không sao cả. Ta là kẻ trong miệng thế nhân gọi là ‘mệnh yểu’, cưới được muội, là ta sợ làm lỡ đời muội.”
Lời ấy khiến lòng ta khẽ run.
Người như hắn, diện mạo tuấn tú đến vậy, quả thực đáng tiếc — lại mang bệnh, lại què chân.
04
Ta vỗ ngực, trịnh trọng nói với hắn:
“Cảnh ngộ của ta ở Lưu phủ, chỉ sợ ngài cũng đã nghe qua, chẳng tốt đẹp gì.”
“Tiểu Hầu gia, ngài cứ yên tâm. Nếu ta gả sang, tất sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc ngài, giúp ngài sống thêm mấy năm nữa.”
“Nếu ngài không chê ta... ta nhất định sẽ một lòng một dạ. Nếu như, nếu như…”
Ta ngừng lại một thoáng, không biết có nên nói tiếp hay không.
“Như thế nào?” — Hắn hỏi.
Ta lấy hết dũng khí:
“Nếu ngài c.h.ế.t rồi, ta liền tìm một ngôi am, xuống tóc làm ni cô, ngày ngày tụng kinh siêu độ cho ngài.”
Lương Tùy An cùng Phi Vân liền bật cười, không nhịn được mà “phụt” một tiếng.
Mặt ta đỏ bừng.
Thật đấy! Nếu gả qua đó mà hắn c.h.ế.t thật, ta cũng không biết còn sống tiếp thế nào, chẳng thà vào chùa nương nhờ cửa Phật còn hơn.
Ta cúi đầu, xoắn lấy khăn tay trong tay — cái khăn này, trông cũng đẹp lắm.
“Cũng tốt,” hắn nói, “nàng ở Lưu gia chịu khổ, ta thì là kẻ mệnh yểu.”
“Hai kẻ chẳng được người đời coi trọng, ở bên nhau cũng xem như hợp.”
“Ta hứa với nàng, nếu ta chết, sẽ để nàng được tự do, muốn đi đâu thì đi.”
Nghe vậy, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hắn.
Ánh mắt ấy không gợn sóng, chỉ dịu dàng phản chiếu bóng hình ta.
“Nếu đã như thế, vậy mấy hôm nữa ta sẽ chính thức tới cầu thân.”
Gió nhẹ lướt qua, cuốn theo từng sợi tóc và khóm lau ven hồ khẽ lay động.
Mấy ngày sau, mọi chuyện trôi qua bình yên.
Khi ta đang cùng nhũ mẫu chuẩn bị dùng bữa sáng, thì “rầm” một tiếng, cửa bị người đá văng ra.
“Tiện nhân, ngươi cút ra đây cho ta!”
Tiếng của Lưu Như Ngọc the thé chói tai, giọng điệu hung hăng.
Ta đang cầm bát cháo, bị dọa cho giật b.ắ.n mình.
Nhũ mẫu vội vàng tiến lên hành lễ, cúi đầu nói:
“Đại tiểu thư, không biết sớm như vậy người ghé qua hàn xá là vì chuyện gì?”
Nàng ta chẳng thèm liếc lấy một cái, xăm xăm bước đến trước mặt ta, giơ tay tát mạnh một cái.
“Chỉ bằng ngươi mà cũng vọng tưởng gả vào Hầu phủ sao?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-luong-an/4.html.]
“Sáng nay, Hầu phủ đã đưa sính lễ tới rồi!”
“Tam thư lục lễ, tứ sính ngũ kim, kiệu tám người khiêng!”
“Con tiện tỳ do hồ ly sinh ra như ngươi cũng xứng à?”
Mặt nàng ta méo mó, trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thì ra là vậy.
Rõ ràng chính nàng không chịu gả, đến Lưu Như Yên cũng không muốn.
Người mang mệnh yểu như Tiểu Hầu gia, ai gả qua cũng chỉ để thủ tiết.
Mặt ta bỏng rát, ta nghiến răng chịu đựng.
Nàng lại giơ tay định tát tiếp.
Ta ôm mặt lùi về sau, nhũ mẫu liền quỳ rạp xuống trước mặt nàng.
“Đại tiểu thư xin nguôi giận, không rõ người vì sao lại ra tay với tiểu thư nhà ta?”
Lưu Như Ngọc giơ chân đá mạnh vào n.g.ự.c nhũ mẫu.
“Loại nô tài như ngươi cũng có quyền mở miệng?”
Nhũ mẫu đau đớn nằm gục dưới đất, lòng ta tức đến phát run, hét lên với nàng ta:
“Này! Ngươi muốn phát điên thì quay về mà phát! Sao lại trút giận lên đầu bọn ta?”
Ta đỡ lấy nhũ mẫu, thấy môi bà tím tái, rõ ràng đã bị thương.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nhũ mẫu, người có sao không?”
Nhũ mẫu lắc đầu, cố trấn an ta.
Lòng ta đau như thắt, quay đầu trừng mắt nhìn Lưu Như Ngọc:
“Mời ngươi cút ra khỏi đây ngay!”
Lưu Như Ngọc ngẩng cao đầu, mắt đầy khiêu khích:
“Nếu ta không đi thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?”
Nói rồi, nàng lấy khăn tay che miệng, cười khúc khích đầy châm chọc.
Thật là khiến người ta ghét đến tận xương tủy.
Rõ ràng là một gương mặt đẹp, mà sao tâm địa lại độc ác như rắn rết vậy chứ?
05
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Nếu vậy, cứ đánh đi, tốt nhất là đánh ta bị thương, đánh đến tàn phế.”
“Đánh cho ta không thể động đậy nổi.”
“Bằng không…”
Giọng ta chững lại một chút.
Ngay sau đó, ta cầm lấy bát cháo trên bàn, hắt thẳng vào mặt nàng ta.
Thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng, ta không nhịn được mà bật cười ha hả.
Đám hạ nhân cũng len lén che miệng cười trộm — bình thường Lưu Như Ngọc hà khắc với họ không ít.
Lưu Như Ngọc há to miệng, ngẩn người một lúc rồi mới gào to:
“A a a a a a a a a a a a!!!”
Nàng ta giơ tay định tát ta một cái.
Ta lập tức túm lấy tay nàng, lạnh giọng cười khẩy:
“Đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi chỉ biết tát thôi sao?”