Lại liên hệ đến  đó tại  Triệu Ngọc Mính  quấn lấy Tiết Sầm để  chuyện, vì   phân tán sự chú ý của , tất cả thắc mắc đều  giải thích rõ ràng.
Thậm chí kiếp …
Kiếp  lúc ở Triệu phủ nàng uống ly  thơm , ở tiệc mừng sinh nhật của Trưởng công chúa nàng cũng ngửi  mùi  giống  như đúc.
Kiếp , di phụ dựa  việc dâng tặng mỹ nhân để nịnh bợ Ninh Ân mà   vị trí Hộ bộ Thượng thư. Vậy thế gia tiền tài bạc triệu như Triệu phủ, vì   dùng  cũ từ bốn năm để chiêu đãi nàng?
Có lẽ nguyên nhân chỉ  một:
Loại   đủ thơm, thơm đến mức  thể át  vị đắng chát của thuốc độc.
Hiểu  việc , Ngu Linh Tê phì   tiếng.
Cười nàng kiếp  nơm nớp lo sợ đề phòng Ninh Ân, sợ hãi kẻ điên, kết quả  gi.ết c.h.ế.t nàng  là “ ” nhu nhược yếu đuối.
Nếu thật là Triệu gia  chuyện , nàng tuyệt đối sẽ  bỏ qua!
Triệu Ngọc Mính vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngu Linh Tê,  khỏi chột  : “Tất cả đều là Triệu Tu sắp xếp,  cho rằng  chỉ  dạy bảo  để trút giận,       tâm tư như …”
Thấy Ngu Linh Tê cong môi  lạnh, giọng  của Triệu Ngọc Mính cũng thấp xuống, hai mắt đẫm lệ  liên tục: “Ta    cái gì  cũng sẽ  tin. Ta   phong là Phụng nghi ở Đông cung, sắp tới sẽ   cung hầu hạ Thái tử điện hạ, cả cuộc đời  đều  thể  khỏi bức tường cung cấm,  càng  tranh đoạt cái gì với …”
Nhớ tới  phận “tì ” đê tiện , trong mắt Triệu Ngọc Mính ẩn nhẫn sự  cam lòng mãnh liệt, nức nở : “Hôm nay  tới tìm  cũng   là   tha thứ, chỉ là  hỏi rõ một chuyện  khi  cung, Triệu Tu … Rốt cuộc  c.h.ế.t như thế nào?”
Đến lúc  còn nghĩ  lời khách sáo ?
Ngu Linh Tê trầm tĩnh : “Nếu   sợ tội tự sát,  biểu tỷ  tự  hỏi ?”
Triệu Ngọc Mính run lên: Triệu Tu  chết, Ngu Linh Tê  “tự  hỏi” chẳng lẽ là ám chỉ…
Trước mặt nàng , Ngu Linh Tê bình tĩnh thuông suốt, hiển nhiên   là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần dễ lừa gạt như lúc . Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi rốt cuộc nàng  trải qua chuyện gì?
Trong lúc đang suy nghĩ, một viên đá   bay từ nơi nào đến nện   mặt Triệu Ngọc Mính.
Triệu Ngọc Mính lập tức hét lên một tiếng, che  khuôn mặt  trầy da đổ máu, lùi về phía  một bước.
Lại một viên đá khác bay tới, nàng  cũng  rảnh lo  bộ  tích nữa, chạy trối chết.
Ngu Linh Tê  hả giận  buồn , khói mù trầm trọng trong lòng cũng tan  một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-101-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sau một lúc lâu, nàng  về phía  núi giả: “Ngươi là tiểu hài tử , Vệ Thất?”
Vậy mà còn dùng đá ném , cũng chỉ   tùy tính  bậy như  mới  thể  loại chuyện .
Mê Truyện Dịch
Thiếu niên mặc y phục đen   khỏi núi giả, chậm rãi  qua con đường quanh co, tùy ý tung hứng viên đá trong tay.
Ngọn gió ẩm ướt  cơn mưa thổi tới, tóc đen  tai   bay lên, híp mắt thản nhiên : “Ta  thích mặt nàng , vẫn nên rạch  thì  hơn.”
Ngu Linh Tê  giật , những ký ức cố tình  đè ép bỗng chốc sống .
Kiếp  Ninh Ân cũng từng rạch mặt Triệu Ngọc Mính,  thể   là căm ghét nàng mà là căm ghét Triệu Ngọc Mính sinh   khuôn mặt giống nàng như ?
“Tiểu thư suy nghĩ gì ?” Ninh Ân   đến giữa nhà thủy tạ,  chằm chằm khuôn mặt của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê giật khóe môi nở nụ .
Là nụ  chân thật, thoải mái mà  tự giễu, trong thoáng chốc khuôn mặt thả lỏng,  như đóa hoa mùa xuân.
Ninh Ân cầm viên đá, trong đôi mắt đen chứa đựng bóng dáng nàng che miệng .
“Ta nghĩ    đúng là đồ ngốc.” Ngu Linh Tê   ghế đá chống cằm, lơ đãng lau  nước mắt ở khóe mắt.
Ninh Ân  nàng một hồi lâu, thản nhiên gật đầu: “Là  ngốc, hẳn là nên g.i.ế.c nữ nhân .”
Hắn vẫn như , nếu   g.i.ế.c  thì là đang  đường g.i.ế.c .
 kỳ lạ là Ngu Linh Tê   cảm thấy đáng sợ.
Nàng lắc lắc đầu, ngước mắt  về phía Ninh Ân, giọng  mềm nhẹ nhưng kiên định: “Chết  là một việc  đơn giản, mà    chỉ  như thế.”
Nàng   bạn với kẻ điên tuấn tú  mắt ,  đó diệt trừ Triệu Ngọc Mính cùng thứ thối nát ở Đông cung .
“Tiểu thư cứ    gì ?” Ninh Ân thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng cong môi.
Trong lòng Ngu Linh Tê đang cuồn cuộn suy nghĩ, về kiếp , về kiếp , cũng về những nhận thức đang đảo lộn từng ngày.
“Vệ Thất,     sợ  sợ một .”