Nàng cau mày,  chút    thế nào: “Ý  là, ngươi nên yêu quý cơ thể của  một chút.”
Lần , Ninh Ân  , đôi mắt đen nhánh  chằm chằm  lông mi của nàng thật lâu,     thấy .
Sau một lúc im lặng,  đột nhiên : “Tiểu thư  thể dùng bút   một bức lưu niệm  ?”
Trong hộp đựng ở bên cạnh, giấy và mực   sắp xếp.
Chỉ là lấy mái tóc xinh  của Ninh Ân chấm mực, nàng  chút  đành lòng.
Ngu Linh Tê bình tĩnh ,  dùng nước  ướt đầu bút, chấm mực : “Ngươi    cái gì?”
Ninh Ân đưa tay   , tay trái quấn dải lụa màu trắng mơ chậm rãi nghiên cứu những thanh mài mực, nhớ  cảnh tượng ngày hôm qua, : “Hai má ửng đỏ, rốn đầy hương thơm.”
Đầu bút dừng , một vệt mực “màu” kéo dài  giấy Tuyên Thành.
“Bút  dẻo dai vô cùng, thích hợp  chữ thảo tự nhiên mạnh mẽ,  thích hợp  câu .”
Ngu Linh Tê giả vờ như  hiểu suy nghĩ của , đặt bút  một câu trong “Chu Dịch”: Quân tử tàng khí ư , đãi thì nhi động*
*Quân tử giấu vũ khí trong , chờ thời cơ hành động.
“Quân tử” chính là   phẩm đức vẹn ,  là con vua, ẩn nhẫn mà  lộ , chờ thời cơ. Ninh Ân tự xưng  là  thông minh, nhưng   thể “sờ”  ý của Ngu Linh Tê.
Động tác mài mực của  chậm ,  như  : “Lời  của tiểu thư,   quá coi trọng  .”
“Ánh mắt của   chuẩn, sẽ  sai .”
Ngu Linh Tê  khô chữ , đưa chữ   xong đến  mặt Ninh Ân,  chân thành: “Cảm ơn bút của ngươi, dùng  .”
Ninh Ân rũ mắt xuống, chậm rãi giơ tay lên cầm đầu  của giấy Tuyên Thành.
Nét chữ tự nhiên mạnh mẽ  giấy, như một dấu vết dừng  trong đáy mắt .
Gió nhẹ thổi hồ nước lăn tăn, lá liễu xào xạc.
Hai mắt Ninh Ân  tối, khi  đến cánh cổng tròn  núi giả, một mảnh góc áo xẹt qua.
Triệu Ngọc Mính  trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-103-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Nàng  vốn  theo tình hình mà dùng mùi hương tập kích bên cạnh Ngu Linh Tê,  thình lình thu hết cảnh tượng trong nhà thủy tạ  mắt.
Ngay lúc thiếu niên áo đen khẽ  đầu , nàng  giật  vội vàng xoay  rời .
Khi đến cửa ngách của phủ Tướng quân, nàng  vẫn còn sợ hãi trong lòng dừng . Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, sự ghen tị trào dâng. Người thanh niên ở nhà thủy tạ  cây cột che mất, nàng    rõ khuôn mặt,  từ quần áo thì hẳn là thị vệ linh tinh gì đó, từng cái nhíu mày từng nụ  của Ngu Linh Tê đối với  đều vô cùng tín nhiệm,  từng tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn giữa nam và nữ.
Nhớ  những gì   ở chỗ Triệu Tu, hiệu quả của Cực Lạc hương...
Triệu Ngọc Mính che khuôn mặt  trầy da của , trong lòng dâng lên một sự mừng thầm u tối.
Kể từ khi nàng  đến Ngu phủ mừng thọ từ năm ,  đầu gặp Tiết Nhị lang trong yến tiệc   thể nào quên. Nàng   phụ  chỉ là quan thất phẩm, gia cảnh  bần hàn,     đáng tin cậy  chỗ dựa nên chỉ  thể chôn chặt nỗi lòng của  trong đáy lòng.
 dần dà, ý định   vặn vẹo và phình to bởi sự ghen ghét và tự ti ngày ngày ăn mòn nàng  đến    đổi.
Ngu Linh Tê trúng Cực Lạc hương,   khả năng cơ thể còn trong sạch,    thể so với bản   sạch sẽ? Vì  Tiết Nhị lang  thể chấp nhận nàng mà  thể chấp nhận ?
Bản  thất  với Thái tử, là nhận ân huệ, mà Ngu Linh Tê thất  với nô bộc ti tiện,  là một sự sỉ nhục.
Triệu Ngọc Mính chậm rãi siết chặt ngón tay,  với thị tỳ bên cạnh: “Hồng Châu, chúng  đến Tiết phủ một chuyến.”
“Tiểu thư,  còn  tâm trạng ?”
Mê Truyện Dịch
Vẻ mặt thị tì khó xử: “Tiết Nhị lang sẽ  gặp ,   đến bái phỏng ngay cả cửa ngài  cũng  cho  . Hơn nữa  cũng sắp  cung, ngài  càng  tránh tị hiềm.”
Bước chân của Triệu Ngọc Mính dừng ,  cam lòng : “Vậy thì hỏi thăm một chút, hôm nay Tiết công tử  ngoài khi nào,  sẽ chặn   ở bên ngoài.”
Thấy thị tỳ ậm ừ  nhúc nhích, nàng  thúc giục : “Ngày mai sẽ  còn cơ hội, nhanh lên!”
Cho dù dùng cách gì  nữa, nàng  cũng   cho Tiết Sầm  những gì nàng   tận mắt chứng kiến, để  c.h.ế.t tâm cưới Ngu Linh Tê.
Sương phòng, khói của lò luyện thú phân tán.
Ngu Linh Tê rửa sạch bút mực khắc họa tiết màu đỏ mận, dùng khăn bông thấm nước cẩn thận  đặt lên giá bút phơi khô.
Đưa đầu ngón tay lướt qua những hoa văn sơn mài phức tạp, nàng  khỏi  khẽ: Cách của  điên vẫn    lý lẽ như .
Thân thể tóc da đến từ cha , khi tân hôn kết tóc với  yêu cũng sẵn sàng cắt lấy một sợi như  để  quà tặng. Dùng tóc  bút,     thể nghĩ đến ?