Ninh Ân khoanh tay  nàng,   gì.
Ngu Linh Tê   im lặng, vội vàng  dậy : "Ngày mai  chờ tin tức của ngươi."
Nàng   hai bước,  giống như nhớ  cái gì đó   , lấy khăn tay trong tay Ninh Ân : "Cái ,  bảo  giặt sạch  trả  cho ngươi."
Dứt lời liền nở nụ , mang hộp đựng thức ăn nhẹ nhàng rời .
Ninh Ân  dáng vẻ yểu điệu của nàng biến mất khỏi cánh cửa, đầu lưỡi vẫn còn mùi thanh mát của quả vải, khẽ  một tiếng.
Lúc   ngọt .
Ngu Linh Tê về đến phòng,   Ninh Ân  thể thuận lợi tìm  Dược Lang trong chợ đêm  ,  thể tra  nơi bắt nguồn của thuốc độc  .
Để đề phòng nhỡ , vẫn cần nắm giữ thêm manh mối khác.
Suy nghĩ một lúc, Ngu Linh Tê gọi Hồ Đào, căn dặn: "Ngươi gọi Trần đại phu đến Triệu phủ một chuyến, xem Hồng Châu tỉnh dậy . Nếu  dậy , thì dẫn nàng  tới gặp … Nhớ rõ cẩn thận chút, đừng để   nghi ngờ."
Hồ Đào  chủ tử để ý tới cái c.h.ế.t của Triệu Ngọc Mính, cũng  hỏi nhiều, lanh lợi đáp  một tiếng  lui xuống   việc.
Đầu hè trời nóng mưa nhiều, Ngu Linh Tê bận rộn lúc lâu, dựa lên  giường chợp mắt một lúc.
Trong lúc mơ màng, thấy trong mơ là phòng giam tối om, với mặt xe trượt tuyết lạnh cứng ở kiếp .
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân  ở bên cạnh xe trượt tuyết,  quần áo tuyết trắng  mấy điểm màu đen lấm tấm, cúi mắt lạnh lùng gọi nàng: "Linh Tê, qua đây."
Giật  tỉnh , mồ hôi  ướt sũng áo trong.
Rất lâu  Ngu Linh Tê  từng mơ một giấc mơ chân thực như , ngây  một lúc,  uống hai ngụm  lạnh trấn an,  vặn Hồ Đào từ bên ngoài   .
Ngu Linh Tê  thấy nàng cau mày, liền  chuyện bảo nàng   thuận lợi.
Quả nhiên, vẻ mặt Hồ Đào khổ sở : "Tiểu thư,  thấy Hồng Châu nữa."
Hồ Đào , lúc nàng đến phòng củi của Triệu phủ, cửa  mở hé , bên trong   một bóng , chỉ  mấy vết m.á.u  khô  chiếu thôi.
"Nô  tìm kiếm  lâu, đều  thấy dấu vết của Hồng Châu,   là bỏ chạy  là  ai kéo  ngoài chôn ."
Hồ Đào tự trách: "Nếu nô đến sớm một phút,  thể…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-109-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
"Thôi,  trách ngươi. Để thị vệ  điều tra dấu vết của Hồng Châu ,   thoát khỏi nô tịch sẽ chạy  xa , chỉ cần nàng  còn sống, thì nhất định sẽ để  tung tích."
Ngu Linh Tê an ủi Hồ Đào mấy câu, trong lòng càng chắc chắn Triệu Ngọc Mính c.h.ế.t  đơn giản như .
Con đường Hồng Châu  tạm thời  thông, tiếp đó, cũng chỉ  thể chờ tin của Ninh Ân thôi.
…
Buổi tối trời bắt đầu nổi gió, mưa nhỏ rơi tí tách.
Hôm  mưa  tạnh, Ngu Linh Tê  dùng bữa sáng cùng Ngu phu nhân, và  tản bộ  mái hiên cùng .
Nói đến chuyện của Triệu phủ, Ngu phu nhân cảm khái: "Buổi chiều hôm qua, quan tài biểu tỷ con  đưa  thành mai táng qua loa, đến một lễ tang hẳn hoi cũng  . Bình thường  đứa nhỏ nhát gan trầm tính như , ai ngờ tâm tư kín đáo,  rơi  kết cục như ."
Ngu Linh Tê bình tĩnh : "Có thể thấy trong lòng   mưu tính, chắc chắn tự mua dây buộc ."
"Nói cũng ? Là do cha nương biểu tỷ con ham công danh lợi lộc quá, tình cảm  nhà mỏng manh, mới dạy đứa nhỏ thành bộ dạng như ."
Ngu phu nhân thở dài: "Ngọc Mính tự sát  ngày tiến cung hầu hạ Thái tử, là  bất kính, cho dù thế nào dượng con cũng  thoát khỏi tội danh "Không  dạy con đúng cách", ngày mai  giáng tới khu Lĩnh Nam ."
Ở bên cạnh Ninh Ân hai năm,  thấy  nhiều cách dày vò  khác, đương nhiên Ngu Linh Tê  ý nghĩa việc giáng đến Lĩnh Nam là gì.
Nói là giáng chức, thực  chính là lưu đày, ở một nơi hoang dã rắn chuột sâu độc hoành hành,  thể sống  cũng là một vấn đề.
Kiếp ,  nhà họ Triệu  tiếc coi Ngu Linh Tê như bình hoa trí nuôi nhốt ở sân ,  ấn nàng lên kiệu hoa để   coi là luyện nhục Nhiếp chính vương, chỉ vì đổi lấy quyền thế.
Mà nay trọng sinh,  nhà họ Triệu tính tới tính lui, cuối cùng  như giỏ trúc múc nước chẳng múc  gì. Chết trong bần cùng nghèo túng mà bọn họ sợ nhất, coi như là nhân quả báo ứng.
Đang suy nghĩ, nàng  thấy Ninh Ân  từ bên cửa cạnh tới ở phía xa xa.
Thấy Ngu Linh Tê, bước chân của Ninh Ân dừng , ôm quyền khom  với nàng.
Ngu Linh Tê liền hiểu , tìm cớ chào Ngu phu nhân,  tới nhà thủy tạ trong hoa viên.
Ở trong nhà thủy tạ  đến nửa chén  nhỏ, liền  phía  truyền đến tiếng bước chân trầm  mà quen thuộc.
Ngu Linh Tê xoay , thấy tóc và giày của Ninh Ân  dính nước,  khỏi kinh ngạc,  dậy hỏi: "Ngươi  về cả đêm?"