Người chăn ngựa của phủ Quận vương siết cương dừng , tiện thể xốc màn xe lên để lộ gương mặt  khí trẻ tuổi của Ninh Tử Trạc.
"Ngu Nhị cô nương đừng lo lắng, Ngu tư sử   chuyện gì."
Ninh Tử Trạc khom  để lộ Ngu Tân Di đang dựa và thành xe mê mang bên cạnh.
Ngu Tân Di  sơ qua   tổn hại gì,   còn bọc ngoại bào dệt bằng vàng của Ninh Tử Trạc.
Lòng Ngu Linh Tê đang treo ở  trung cũng  thể xem như hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ trịnh trọng với Ninh Tử Trạc: "Đa tạ Quận vương điện hạ   tay tương trợ."
Ninh Ân  dựa  xe ngựa, con mắt u lãnh  nheo .
Xí,  nên cảm ơn tiểu quận vương với nàng ?
Thật ngứa tay  g.i.ế.c .
Trên xe, Ninh Tử Trạc run rẩy  cái  hiểu lý do.
Nhìn xung quanh một ,    buồn bực nghĩ: Sao đột nhiên cảm thấy  lưng  một luồng lạnh lẽo?
Cuối giờ Tuất, ngọn đèn dầu lụi tàn, hai chiếc xe ngựa  lượt dừng  cổng Ngu phủ.
Nhóm  hầu  thấy tiếng  đến, chân tay luống cuống dìu Ngu Tân Di .
Lúc  Ngu Tân Di  tỉnh táo, nhưng mà tay chân  còn sức, nắm lấy tay Ngu Linh Tê khẽ : “Tuế Tuế,  đoán  sai…”
Ngu Linh Tê    nàng  đến Đông cung, nhất định  nắm  tình báo,  khỏi nắm lấy tay nàng , nhẹ giọng trấn an: “Tỷ yên tâm , sẽ   chuyện gì .”
Mê Truyện Dịch
Nói xong dặn dò  hầu: “Nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy phu nhân.”
Ninh Tử Trạc  trong xe vén rèm lên,  Ngu Tân Di  dìu  phòng nghỉ ngơi.
Ngu Linh Tê để ý  hai dấu răng bầm tím bên cổ và  cổ tay  , nghĩ rằng  lẽ là lúc đó thần chí của tỷ  rõ nên nổi giận cắn.
Nhận  ánh mắt của Ngu Linh Tê, Ninh Tử Trạc  quá để tâm  lên, kéo tay áo xuống che đậy dấu vết.
Đều  Tiểu quận vương Nam Dương là kẻ ăn chơi ngạo mạn  nuông chiều đến hư hỏng, bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt một phút cũng  rảnh, lúc quan trọng,  hiếm thấy  mấy phần nghĩa khí chân thành của thiếu niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-117-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê cẩn thận gấp ngoại bào dệt kim của  , hai tay cung kính trả  : “Đa tạ Quận vương điện hạ! Phần tình nghĩa ,  và tỷ sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.”
“Chuyện nhỏ mà thôi, Nhị cô nương  cần khách sáo.”
Quận vương Nam Dương hào phóng xua tay, giọng  mang theo trong trẻo đặc trưng của  thiếu niên nhảy lên: “Huống hồ  vương cũng   cái gì. Mới   đến cửa cung,    Đông cung  ám sát, hai lầu gác xảy  hỏa hoạn, đúng lúc gặp bệ hạ cũng nhận  tin tức nên đến, mới  thể đến kịp.”
Nếu như   đám cháy ,       cách nào mời Hoàng đế đến nhanh như ,  cung cầu kiến, trình báo, một quá trình ít nhất  kéo dài nửa canh giờ.
Nếu đúng như ,    thể tưởng tượng  Ngu tư sử sẽ gặp chuyện gì ở Đông cung.
Ngu tư sử là  con gái mạnh mẽ giống như khói lửa ,  nên   nhục.
Nghe thấy Ninh Tử Trạc  như , Ngu Linh Tê theo bản năng  về phía bên cạnh.
Xe ngựa của Ngu phủ yên tĩnh dừng   bậc thềm, bên cạnh xe trống ,   còn bóng dáng của Ninh Ân.
Ngu Tân Di   trong căn phòng trống, giội mấy chậu nước lạnh lên đầu , kí.ch thích  thể mềm mại khô nóng bỗng chốc căng thẳng, cuối cùng tinh thần cũng trở  bình thường.
Ngu Linh Tê  đến cửa,  thấy tỷ lắc đầu đầy nước lạnh, đập vỡ chậu gỗ : “Tiểu nhân bỉ ổi Ninh Đàn , tức c.h.ế.t  ! Hoàng thất đúng là   thứ gì  cả!”
Mấy  nhân từ thiện lương , đủ loại c.h.ế.t yểu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử  sống  đến khi trưởng thành, sống sót đều là đồ chơi gì?
Ngu Linh Tê : “Cũng  thể  như ,  lẽ còn  một hai  ?”
Ngu Tân Di  nàng  về Ninh Tử Trạc, cầm lấy miếng vải  bình phong lau mặt: “Vậy chẳng qua cũng chỉ là một  bình thường bên trong những  xuất chúng mà thôi.”
Cởi áo  y phục khô ráo, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào nhiễm  binh phục  nàng  cảm thấy buồn nôn.
Ngu Linh Tê cố giữ tiếng lòng cả một ngày cuối cùng cũng  thể thở  trong giây lát,  nhịn  ôm lấy thắt lưng nhỏ mà săn chắc của tỷ ở đằng , nghĩ  còn rùng  : “Tỷ, tối nay thật sự dọa  .”
Ngu Tân Di xõa tóc ướt,   vỗ  lưng  : “Tuế Tuế đừng sợ, tỷ lăn lộn trong quân doanh mà lớn lên, bản lĩnh lớn đó. Về điểm  Ninh Đàn dùng thủ đoạn đáng khinh,  thể  gì gây khó dễ tỷ.”
Ngu Linh Tề gật đầu.
Còn  chuyện chính  bàn bạc, nàng chỉ giảm căng thẳng một lúc,  thu  cảm xúc : “Chúng    chuyện lương thực cứu tế là do Thái tử bày mưu hãm hại, đánh rắn động cỏ, chắc chắn Thái tử sẽ nghĩ cách lén lút liên lạc với nội gián lương thực, tiêu hủy bằng chứng.”