Không  là cảm giác say,  là  là mùi thuốc còn sót   gây chuyện, cả  Ngu Linh Tê  bao phủ  bóng tối của , dường như kinh hoàng  bất động giống con mồi   nhắm .
Ninh Ân   cho nàng cơ hội lùi bước bàn tay to thon dài mạnh mẽ giữ chặt bàn tay nàng.
Hắn nghiêng  đến gần, đè giọng  nặng nề khẽ  : “Tiểu thư đoán xem, chỗ  của  chứa bao nhiêu ?”
Ngu Linh Tê luôn cảm thấy, Ninh Ân là người tự cao tự đại như thế, sẽ  có tim.
Cho dù là người miệng lưỡi lươn lẹo, trong lòng ít nhất cũng có mình.
 trong lòng Ninh Ân, ngay cả bản  hắn cũng  có.
 khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê ấn ở ngực, hỏi nàng: “Chỗ này của  chứa bao nhiêu người”, Ngu Linh Tê lại  trả lời được.
Nàng chỉ biết, ít nhất vào thời điểm đó cúi người đến gần, trong con mắt hắn đen lạnh như lồng giam vậy, chỉ khóa một mình nàng.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ,  khi trở về sương phòng, trằn trọc  ngủ được.
Ngủ thiếp   đến hai canh giờ, trong mơ lúc là cha và  trưởng bị tống vào ngục, lúc thì là ánh mắt Ninh Ân tối sầm đến gần. Kỳ lạ, dường như muốn xé cả người nàng thành hai phần vậy.
Khi tỉnh lại trời mới  sáng, tỷ  ngoài theo dõi còn  trở về.
Ngu Linh Tê  ngủ được, khoác áo choàng ngồi đến khi hừng đông, mới thấy một tên thị vệ  roi thúc ngựa trở về, đưa cho Ngu Linh Tê một bức thư.
Bức thư do Tân Di viết sơ sài.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, quả nhiên chặn được mật thư từ chim bồ câu của phủ Vương Thị lang đưa , đã tra được manh mối về lương thực cứu tế, đang  roi thúc ngựa  điều tra.
Mãi đến vào đêm ngày thứ ba, bức gia thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê bóc thư quá nóng vội, bị giấy sắc cắt vào ngón tay. Phía  chỉ có mấy câu hả lòng hả dạ: 【Xong việc, lương thực cứu tế đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; bắt sống hai nội gián đảng phái Đông cung, ít ngày nữa áp giải về kinh. 】
Ngu Linh Tê đọc mấy lần, bàn tay nắm chặt thư chậm ̃i buông xuống đầu gối, cuối cùng thở  một  dài nhẹ nhõm.
Không, bây giờ vẫn  phải là lúc hoàn toàn thoải mái.
Còn nhớ kiếp trước, tỷ một mình  lên phía Bắc điều tra chân tướng sự việc cha và  bị hại, cũng là  đường mang chứng cứ trở về gặp chuyện ngoài ý muốn, ngay cả người dẫn ngựa rơi xuống vực sâu, hài cốt cũng  còn.
Đời này, tuyệt đối  thể  theo vết xe kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-120-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Nghĩ đến đậy, Ngu Linh Tê mở cửa gọi  vệ đang làm nhiệm vụ trong ̀nh: “Thanh Lam, ngươi  lấy bản đồ ̣a hình từ kinh thành đến Lạc Châu, rồi tập hợp tất cả thị vệ đang làm nhiệm vụ, chờ căn dặn.”
Sắp xếp xong, nàng mới để ý ngón tay ướt và dính,  đau.
Mê Truyện Dịch
Cúi đầu nhìn, thì  là ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường máu, giọt máu đông lại ở đầu ngón tay như băng tuyết,  đó rơi xuống đất.
Đồng thời, kinh thành cách đó năm mươi dặm về phía Đông, con đường chính duy nhất dẫn đến Lạc Châu ngoằn ngoèo vào sâu trong núi rừng.
Mây che mặt trăng, rừng rậm yểm hộ tốt nhất, thích hợp mai phục ám sát.
Sương mù xanh thẫm vấn vít, cuối đường chính xuất hiện một  ảnh thon dài cao thẳng từ từ  tới, giống như dạo đêm ngắm cảnh nhàn nhã,  vội  chậm.
Thủ lĩnh thích khách nheo mắt lại, giơ tay  hiệu cho người bắn cung chuẩn bị bắn.
 lúc chờ bóng người   đến phạm vi tầm bắn, hắn  mới phát hiện  phải người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc y phục đen  nhìn rõ mặt.
Tay giơ lên dừng lại giữa  trung, mồ hôi  đầu tên thích khách theo thái dương rơi xuống, thấm vào trong khăn tam giác che mặt.
Thiếu niên  lại đứng yên bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt,  ảnh hắn đứng chắp tay  lưng lộ  một loại tĩnh mịch gian trá.
Một lát , hắn  mặt lại, đôi mắt lạnh lùng như thể xuyên thủng bóng tối bao phủ, chuẩn xác đối diện tầm mắt của thủ lĩnh thích khách.
“Giữ lại hai người sống,”
Thiếu niên mỉm cười tao nhã: “Còn lại giết hết.”
Hàn quang của lưỡi d.a.o chợt hiện , kinh động chim trong rừng.
Máu tươi bắn tung tóe trong bụi cây, trong bóng đêm ngưng tụ thành màu tím đậm, lúc đám thích khách đó chết, thậm chí  kịp phát  một tiếng kêu.
Chỉ còn lại thủ lĩnh thích khách còn sống, đôi mắt đỏ thẫm của hắn  nhìn về phía thiếu niên .
Đây  phải là công tử dạo đêm gì, rõ ̀ng là Diêm Vương đòi mạng!
Bắt giặc bắt vua trước, thủ lĩnh thích khách cầm kiếm lao  khỏi rừng rậm, đ.â.m về phía thiếu niên ——
Đây là số mệnh của hắn   là tử sĩ Đông cung, chết  đến một khắc, tuyệt đối  lùi bước khuất phục!