Thì  là vậy, cuối cùng là như thế.
Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính vì Tiết Sầm mà hạ độc nàng, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia cũng chỉ là một quân cờ thủ phạm  màn.
Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, nàng ở kiếp trước    thích, một  một mình, nàng thực sự  nghĩ  cái vận mệnh thối nát  đáng tiền này, vì  đáng để kẻ thù dốc hết tâm tư mưu tính….
 thì , mục ́ch của người đó ngay từ đầu  phải nàng.
Nàng từ đầu đến cuối, chỉ là công cụ tốt để người khác tính kế, dùng để ám sát Ninh Ân.
Dù cho Ninh Ân kháng thuốc khác với người bình thường, cũng  che giấu được sự thật hèn hạ rằng nàng trở thành vật hy sinh và “đồng lõa”.
Ngu Linh Tê ngơ ngác nhìn mười đầu ngón tay run rẩy của mình, trong bụng bất giác quặn đau,  khỏi buồn nôn.
Ngực giống như là ̉ng đá lớn đè nặng, ngay cả  khí cũng loãng như thế.
Nàng  biết mình   khỏi sảng phụ bằng cách nào.
Ánh mặt trời chiếu khắp người, khiến nàng nhức cả mắt.
Hồ Đào nghênh đón  lên nói gì đó, nàng hoàn toàn   thấy,  nước trong mắt mờ nhạt, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng xì xào sắc bén như thủy triều.
Ngu Linh Tê  thẳng qua Hồ Đào, bước  nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ hết thảy sự gò bó chạy băng băng.
Đi qua cửa động,  qua hậu viện, gió tràn ngập hai tay y phục nàng, phổi đau đến mức như nổ tung, nàng lại hoàn toàn  nhận thấy điều đó.
Nàng muốn nhìn thấy Ninh Ân, lập tức.
Trên đường tre có một người chậm ̃i  tới, Ngu Linh Tê dừng bước, giống như bị chết đuối thở hồng hộc.
Gió thổi qua, lá tre xào xạc.
Ninh Ân nhìn thấy nàng, rất kinh ngạc: “Tiểu thư….”
Tầm mắt đối diện, trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên tia sáng nhỏ, phản ứng như cỗ máy lâu năm  tu sửa,  quan tâm nhào về phía hắn.
Ninh Ân giang hai tay  theo bản năng, ôm nàng vào lòng.
Làn váy tung , mái tóc dài mềm mại bay lên như mây lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong ngực run rẩy như lá trúc, bàn tay dừng lại giữa  trung cuối cùng từ từ hạ xuống, do dự, ôm lấy ót nàng ấn vào trong ngực.
Hắn suy nghĩ một chút, cười nói: “Không nên, hôm nay mới là ngày thứ chín.”
“Vệ Thất…..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-124-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ trong ngực hắn, khóc nức nở.
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, cười đùa nhạt .
Hắn giơ tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vệt nước mắt đầy mặt nàng hồi lâu, hỏi: “Bị ai bắt nạt?”
Hai đời, Ngu Linh Tê tự cao, trong sạch, thẳng thắn,  từng  chuyện gì   với Ninh Ân.
Nàng  với bản   thể  hận,  oán, nhưng  thể nào quên   từng gặp  chuyện gì.
Mê Truyện Dịch
 mà, một khi con  nhắc nhở lặp  lặp  những uất ức bản   chịu thì   thể  để ý chút nào chứ?
Nàng xem như chuyện đương nhiên mà thu nhận Ninh Ân, xem  như ván nhảy che chở Ngu gia. Nàng khuyên nhủ bản   thể nối gót kiếp ,  bất cứ tình cảm gì vượt  ngoài "nhu cầu đôi bên"...
 kết quả, suy nghĩ cẩn thận, bản  tuy là   hại, nhưng cũng là công cụ g.i.ế.c . Kẻ thật sự  thẹn với lương tâm, trái  chính là tên điên  xa một cách thản nhiên .
Ngu Linh Tê    ở bản . Nàng chỉ cảm thấy châm chọc to lớn vì ếch  đáy giếng và thành kiến trong nửa năm qua.
"Không  ai bắt nạt ."
Chóp mũi của Ngu Linh Tê ửng đỏ, hốc mắt ướt đẫm  , nhếch môi nhỏ giọng bổ sung: "Sau , sẽ  còn  nào bắt nạt chúng  nữa."
Nàng  là "chúng ", trong mắt chứa đựng cảm xúc   thấu,  giống như  .
Kỳ quái là, Ninh Ân cũng  hề chán ghét hai chữ .
"Rốt cục tiểu thư    chuyện gì từ chỗ Dược Lang ?" Hắn hỏi.
"Độc mà Triệu Ngọc Mính trúng, tên là "Bách Hoa Sát", chính là kỳ độc mà bộ tộc chịu đầu hàng thông qua "Mỹ nhân kế" để mưu hại Hoàng đế tiền triều." Ngu Linh Tê thuật  một  những lời Dược Lang  , cố gắng bình phục thanh tuyến d.a.o động của .
Ninh Ân  hứng thú với những đồ vật ác độc trong thiên hạ,  thấy  thì  một tiếng: "Độc , trái  thú vị đó."
"Không hề thú vị chút nào."
Sắc mặt của Ngu Linh Tê nghiêm nghị, nắm chặt ngón tay, : "Lấy một  sống   chuyện gì cả  mồi nhử để  hạ độc một  khác, ác độc cực điểm."
Đương nhiên, độc ác nhất chính là  hạ độc .
Ninh Ân  Ngu Linh Tê một lúc lâu, bàn tay nắm cằm Ngu Linh Tê dần buông lỏng, lòng bàn tay dời lên phía , lau vệt nước nơi khóe mắt của nàng.
Đốt ngón tay của nam nhân cứng cỏi, lực đạo  tính là quá dịu dàng nhưng  cho   sự bình yên  nay  từng .