Vào phòng, Ninh Ân cong mũi chân khép cửa .
Tiếng tia chớp rơi xuống khiến vai Ngu Linh Tê run lên.
Mê Truyện Dịch
“Ta  quen ngủ  giường cứng, xin tiểu thư chấp nhận tạm dùng một chút.”
Bước chân  vững vàng, đặt thiếu nữ chỉ mặc một chiếc áo đơn trong tay   chiếc giường duy nhất,  đó  dậy lấy nước, lau lòng bàn tay bẩn thỉu  dựa  tường suốt quãng đường  của nàng.
Khăn ướt lau từ những ngón tay mỏng manh ,  đó đến lòng bàn tay,  kéo dài dọc theo mu bàn tay đến cánh tay nóng bỏng bất thường.
Khu vực  lau mát trải qua một thời gian ngắn mát mẻ,  đó nổi lên một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt.
“Vệ… Vệ Thất?”
Giọng  khàn khàn dồn dập,   chút sức lực.
“Ừm.”
Ninh Ân nhẹ nhàng đáp ,  nhanh  chậm.
Trước mắt Ngu Linh Tê đầy kỳ quái,  phân biệt  đó là mơ  thực, chỉ nắm tay Ninh Ân theo bản năng, xương tay của nam nhân thon dài, với những đường gân   nhô ,  sinh  để kiểm soát  thứ.
Nàng chen năm ngón tay  giữa ngón tay , đan  năm ngón tay , lộ  nụ  nhàn nhạt mê mang như hoa đào.
Ninh Ân lau tay chậm hơn một chút,  nhướng mày.
Hắn  rằng độc phát tác  thứ ba sẽ tạo  ảo giác, giống như một giấc mơ, cho đến khi ý thức của con   tiêu hao   và rơi xuống vực sâu cực lạc.
“Lần  tiểu thư  tay nghề của  quá kém, nên   sách học hỏi một chút.”
Ninh Ân    ném chiếc khăn bông  trong chậu đồng, đôi mắt thâm trầm lóe lên ý : “Tiểu thư   kiểm tra bài tập ?”
Hắn  Ngu Linh Tê  thể chịu  nữa, nhưng  vẫn ác liệt  ngay ngắn, đợi nàng chủ động mở miệng.- ,  truyện  hơn  app TYT -
Quả nhiên, Ngu Linh Tê khó chịu mà sát  gần một chút, chống  bờ vai của  thò đến, h.ôn lên chóp mũi  một cách quen thuộc,  đó  xuống đặt lên đôi môi mỏng lãnh đạm của  một nụ hôn nhẹ như lông chim.
Ninh Ân chống khuỷu tay tùy tiện đặt hai bàn tay ướt đẫm lên bàn ở đầu giường để phơi khô, đôi mắt  nhếch lên  nheo .
Cho đến khi nàng ấm ức  hài lòng,  mới ngẩng đầu lên thuận theo mà mở miệng.
Khi  môi cảm thấy đau xót, Ngu Linh Tê cau mày, nàng  kịp kêu  tiếng thì tất cả   chặn  trong bụng.
“Tiểu thư da mặt mỏng,  nhỏ một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-128-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Giọng  khàn khàn và trầm ấm, duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau  màu đỏ hồng  môi cô, giống như một vệt son tươi mới.
Động tác quen thuộc khiến   Ngu Linh Tê run lên, cả  dường như đột nhiên  kéo  khỏi giấc mộng  đẽ và ướt át.
“Da mặt mỏng như , còn bò cái gì...”
Giống như  thấy bên một tiếng  nhạt quen thuộc bên tai, ánh nến mờ ảo cũng điểm xuyết chỗ đó biến thành một ngọn đèn hoa đăng rơi xuống đất.
Lồ.ng n.g.ự.c nàng phập phồng, lùi về phía  một chút, tầm mắt mê man  chớp mắt mà dừng ở   Ninh Ân.
Ninh Ân khá bất mãn với sự phân tâm của nàng, bàn tay đang đặt ở bên hông cuối cùng cũng chuyển động, nâng nên giữ chặt gáy của nàng, nghiêng đầu đ.è xuống.
Ngu Linh Tê vẫn mở to mắt, lông mi run rẩy.
Trên quần áo của Ninh Ân, nàng  thấy  nhiều bông hoa văng tung tóe, những bông hoa  màu đỏ đen, nhỏ giọt ướt đẫm.
Khuôn mặt tái nhợt như quỷ của Ninh Ân phủ lên  thanh niên  mặt, Ngu Linh Tê nắm chặt lấy tấm đệm, đồng tử tan rã  bắt đầu rung động kịch liệt.
Ninh Ân nhận thấy sự kỳ lạ của nàng,  dừng .
Đôi mắt u ám của  như  dòng chảy ngầm,  hàm răng Ngu Linh Tê đang run rẩy, khàn giọng hỏi: “Tiểu thư   sống nữa, còn  chịu đựng ?”
“Xin …”
Ngu Linh Tê cảm thấy ghê tởm, nhưng nàng  thể kiểm soát  bản  mà sáp .
Đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, còn  mê hoặc, đặt đôi môi đang run rẩy lên đôi môi nhợt nhạt của Ninh Ân.
Ninh Ân  xuống con ngươi đang run rẩy của nàng, nhưng  nhúc nhích.
Hắn   thứ ba độc dược mạnh nhất sẽ khiến   thấy ảo giác, càng ngày càng chìm sâu.  hầu hết   đều  thể  thấy những thứ cực kỳ  đẽ, hiếm khi  như Ngu Linh Tê...
“Tiểu thư  thấy cái gì, hửm?”
Vạt áo của Ninh Ân  buông lỏng, nâng ngón tay nhéo cằm Ngu Linh Tê,  cho nàng cử động, buộc nàng    mặt .
Đôi mắt Ngu Linh Tê chảy  nước mắt, mang theo một màu đỏ tuyệt  khiến  khác đau lòng, chỉ lẩm bẩm hai chữ “xin ” liên tục.
Ánh mắt Ninh Ân tối sầm , hỏi: “Không ?”
Máu tươi rỉ  từ kẽ hở giữa hai hàm răng của Ngu Linh Tê, run rẩy đưa tay lên cổ , như  tóm lấy cây gỗ cuối cùng,  như sợ sẽ kéo cây gỗ vô tội  xuống vực sâu.