Thật sự mới mớm thuốc cứu mạng nhỏ của nàng về, g.i.ế.c thật đáng tiếc, quá đáng tiếc mà.
Hắn chậm rãi nheo mắt ,   g.i.ế.c mà cũng chẳng  thả.
Xì một tiếng, : “Vậy như thế là lúc  tiểu thư thu nhận và giúp đỡ , đối xử  với  chỉ là  lợi dụng  phận của  ?”
Ngu Linh Tê cũng   sẽ trêu chọc và  khó .
Huống chi, nếu bàn về việc “lợi dụng” thì ai hơn tên Ninh Ân   đuổi theo xe ngựa của nàng bên trong trận tuyết lớn lúc ,  đó  gây sóng gió phía  lưng đây?
“Ta chỉ  bảo vệ  nhà của ,   suy nghĩ nào khác.”
Ngu Linh Tê  gương mặt  tuấn gần  mắt, trấn định đáp : “Thái tử là do hẹp hòi ngu ngốc, còn  hiềm khích với Ngu gia  sâu, nếu như tương lai   lên  ngôi thì phụ  của    lối thoát.”
Ninh Ân hừ một tiếng: “Thế tiểu thư lấy cái gì mà cảm thấy    hơn ?”
“Lấy vô   ngươi  cơ hội  tổn thương  nhưng vẫn  bao giờ  .”
Đây là một câu  kiếp  và kiếp  nàng nợ Ninh Ân.
“Tiểu thư  cần khen , con ngươi của  cũng   là kẻ lương thiện gì.”
Ninh Ân vuốt nhẹ lòng bàn tay, chỉ ở gáy yếu ớt của nàng, giọng điệu lạnh lẽo: “Ba roi thấu lòng ngoài đình lúc , tiểu thư  quên  ?”
Ngu Linh Tê   dám quên?
Trực giác  với nàng rằng đây mới là vấn đề chính.
“Ta chỉ là nữ nhân yếu đuối  hiểu gì về việc triều đình,  tranh giành các phe phái.”
Ngu Linh Tê thở nhẹ nhàng, gằn từng chữ: “Ta chỉ  là một  nguy hiểm   từng  tổn thương đến  thì sẽ tin cậy hơn nhiều với đám giả nhân giả nghĩa, tìm cơ hội hại  . Đương nhiên, đồng ý là  cũng  kiêng dè với ngươi, nếu  hại ngươi thì  cứ trói ngươi   tranh công chẳng lẽ   hơn ?”
Động tác nhào nặn của   gáy nàng cũng chậm , như đang phân tích và suy nghĩ về câu  của nàng.
Hắn g.i.ế.c   từng  lý lẽ, chủ yếu nhờ  niềm vui. Nói chuyện nhiều như , ý  g.i.ế.c  trong hành động  chút hết chuyện .
Ngu Linh Tê cố gắng tìm tòi manh mối  gương mặt  phân biệt vui buồn của , nhưng kết quả nàng chẳng tìm  gì, tuy  thật sự luồng áp lực vô hình  cũng tiêu tan   nhiều.
Nàng đành bạo dạng vươn tay  chống lên lồ.ng n.g.ự.c của Ninh Ân, nhẹ nhàng đẩy một cái như đang thăm dò.
“Có thể  dậy   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-131-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Tiếng  của nàng  nhẹ, cố gắng  con mắt  thật thành thật mà cầu xin: “Ngươi nặng quá, đè   khó chịu.”
Ninh Ân  chăm chú nàng một lúc lâu,  chậm rãi : “Tiểu thư  tiếc việc tranh ăn với hổ, lợi dụng xong  chê  nặng ? Thật đúng là chẳng  lý lẽ.”
Nói thế nhưng  vẫn nới lỏng cánh tay , nghiêng  quỳ gối  dậy.
Ngu Linh Tê như  đại ân xá tội mà lật  bò lên,  lưng với  bắt đầu chỉnh sửa y phục.
Dựa theo bàn    ánh sang, im lặng lăn qua lộn   mấy , tuy  váy  nhăn một chút nhưng cũng   dấu vết đỏ khả nghi, cơ thể cũng  đau đớn…
Nàng  Ninh Ân  tha cho nàng  .
Nàng thở phào một tiếng,   tất chân  ném    hai chân trắng nõn lộ  bên ngoài, thật sự lạnh lẽo.
Ánh nến  đốt lên đến phần cuối, thổi phù một tiếng thì tắt ngủm.
Sau ngõ, vang lên âm thanh mõ gõ báo hiệu canh năm trời sáng, gà bắt đầu gáy.
Sau hai phút đồng hồ,  hầu quét dọn cũng sắp tỉnh  .
Mê Truyện Dịch
Nghĩ đến đây, động tác sửa sang của Ngu Linh Tê chậm , hít sâu một : “Ngươi…”
“Tiểu thư vẫn cứ gọi  là Vệ Thất .” Ninh Ân lạnh nhạt .
“Được, Vệ Thất.”
Nghe   gọi  danh xưng , Ngu Linh Tê   phong ba bão táp   xem như  vượt qua hữu kinh vô hiểm* ,  kiềm   thở dài một : “Tối nay cảm ơn ngươi,    về .”
(*) Gặp nguy hiểm mà   tổn hại gì.
Bên cửa sổ, một ánh sáng lạnh màu lam nhạt nghiêng nghiêng chiếu , đường viên gương mặt Ninh Ân tối tăm khó phân biệt  cảm xúc, chỉ  đôi mắt  sáng rực lên.
Hắn liếc mắt  đôi chân trần trắng nõn của Ngu Linh Tê, hỏi: “Đường  trong đình nhiều đá như thế, tiểu thư cứ về  ?”
Rõ ràng là  trong bóng tối nhưng Ngu Linh Tê   cảm giác   thấu , nàng vô thức co chân  gấu quần.
Suy nghĩ một chút cũng  nghĩ  cách nào, chỉ tiện : “Đường đá cũng  xa mấy trượng, nhịn một chút thì  thể…”
Còn   xong, Ninh Ân  khoác áo ngủ lên, đến gần cong gối bế lấy Ngu Linh Tê.
Ngu Linh tê cắn môi vội vã nắm vạt áo của , cắn nát âm thanh vì bất ngờ  thốt lên ở giữa răng.