Ninh Ân là Hoàng tử, còn nàng chỉ là dân nữ bình thường. Với tính cách  thù tất báo của Ninh Ân, một khi  phận   vạch trần thì chắc chắn  sẽ đảo nghịch  phận của hai  như thuận lý thành chương.
“Trước đây, tiểu thư sai bảo   thuận tiện,  lúc   lạ như thế.”
Giọng  trầm thấp của Ninh Ân vang  đỉnh đầu nàng,  cách gần như  lúc  nàng cũng   khi  chuyện lồ.ng n.g.ự.c  cũng  rung.
Ninh Ân đẩy cửa  bước qua đường đá,  chút ý  thả nàng .
Mãi đến tận đến hành lang , Ngu Linh Tê mới hiểu    đưa nàng về phòng.
Đây là ý gì?
Thân phận bí mật của   chọc thủng,  cũng  cần tự đè thấp  như  hầu để lấy lòng chủ nhân, mà thường ngày nàng cũng   trịnh trọng  tin  như .
Đang suy nghĩ miên man thì  tiếng   truyền  từ hậu viện, đó là  hầu  chợ dậy sớm đang ngáp một cái  ngang qua.
Lòng Ngu Linh Tê lập tức căng thẳng, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Ninh Ân.
Nàng  sợ    thấy  mất  danh dự của  chỉ sợ là chuyện  truyền  tai  nhà, họ sẽ lo lắng và e ngại cho nàng.
Mê Truyện Dịch
Ninh Ân liếc nàng một chút, bước chân vẫn  ngừng tiếp tục bước  về hướng tiếng  chuyện.
Ba trượng, hai trượng…
Trái tim của Ngu Linh Tê như sắp nhảy  cổ họng, vội vàng vùi mặt sâu  trong lòng Ninh Ân giống như kẻ bịt tai trộm chuông.
Ninh Ân ôm chặt nàng, khóe môi khẽ nhếch,  chuyển qua chỗ ngoặt ở hành lag uốn khúc   ngược với hướng lầu các hóng mát.
Cũng gần như đúng lúc đó,  hầu đẩy xe mua đồ ăn từ  xuyên qua cửa viện,  ngang qua.
Trái tim của Ngu Linh Tê đang treo cũng rơi  trong bụng, cả  cũng giãn , tay chân mềm nhũn   chút sức nào.
Tên khốn nạn Ninh Ân  là đang cố ý dọa nàng!
Đèn phòng bên cạnh sáng lên, chắc là ma ma gác đêm  tỉnh ,  già ngủ  ít nên  khi trời sáng  dậy  kiểm tra phòng một  và đắp chăn  cho nàng.
Ngu Linh Tê vểnh chân lên, thì thầm: “Được .”
Ninh Ân  quan tâm,  bế nàng thẳng  phòng ngủ đặt nàng  giường.
Ngu Linh Tê nhớ tới cái gì đó  chống lên giường, kéo tay áo của  : “Thuốc.”
Ninh Ân xoay   nàng, nhíu mày: “Tiểu thư  cái gì  rõ ràng một chút.”
Ngu Linh Tê mím môi, thở dồn dập: “Ngươi cho  uống thuốc giải .”
Ban đêm dây dưa lưu luyến  rời, dù Ngu Linh Tê  nhớ rõ cụ thể từng chi tiết nhỏ nhưng nàng  quên Ninh Ân  nhét  trong miệng nàng một viên thuốc  lớn, nên cũng nghĩ đó là thuốc giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-132-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Cơ thể nàng vẫn còn  nóng, nghĩ đến độc còn dư  nên cần thêm mấy viên để đảm bảo bản .
“Không thể cho.”
Ninh Ân lắc đầu, từ chối thẳng  vô tình: “Tiểu thư  bí mật của  ,    nắm  nhược điểm của tiểu thư. Mặc dù, tiểu thư  lời  dễ  nhưng  cũng  thể  cẩn thận một chút.”
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng mở miệng, còn  giải thích    dùng lòng bàn tay che .
“Mỗi giờ tý hằng đêm, tiểu thư  phòng  lấy thuốc giải thải.”
Ninh Ân vô tội : “Có cho   thì xem thành ý của tiểu thư  ,  quyết định.”
“Giờ tỵ.” Ngu Linh Tê còn cò kè mặc cả.
Nửa đêm đến phòng  quá nguy hiểm, Ngu Linh Tê mới   mắc bẫy  .
Ninh Ân suy nghĩ chốc lát,  khẽ : “Tiểu thư thích ban ngày, cũng  .”
Dứt lời,   dậy đến mở khung cửa sổ , tay đẩy một cái  nhảy từ lầu hai xuống.
Ngu Linh Tê sợ hết hồn, vội vàng chạy bằng chân trần đến bám  song cửa sổ  xuống.
Đồng thời, tiếng ma ma ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi! Tiểu thư,  gì mà  mang giày, còn  ở cửa sổ trúng gió bây giờ!”
Ngu Linh Tê vội vàng xoay , lợi dụng lúc ma ma đóng cửa sổ  liếc mắt xuống.
Bóng đêm lờ mờ,  còn thấy bóng dáng của Ninh Ân, lúc  sự kinh ngạc dồn nén trong lòng mới chậm rãi thở .
Y phục còn giữ  vị ngọt  khi độc phát tác, Ngu Linh Tê ngửi một cái còn  chút hương lạnh lẽo dư , hình như là nhiễm mùi từ   Ninh Ân…
Vội vàng đ.è xuống những hình ảnh ngổn ngang trong lòng, nàng cầm y phục c.ởi sạch ,  một y phục mới khô ráo, lúc  mới ôm gối thêu ngủ say…
…
Ngày hôm , phụ tử Ngu gia ở huyện Lạc Châu cuối cùng  về phủ an .
Ngu Linh Tê còn  vui mừng  bao lâu,   cha  gọi tới sảnh chính.
Mới   cửa  thấy Ngu phu nhân  dậy, giọng ấm áp gọi tới: “Tuế Tuế  đây.”
“Cha, .”
Ngu Linh Tê , chào một tiếng   lên : “Hai  tìm con  chuyện gì thế?”
“Là chuyện lớn.”
Đương nhiên, Ngu phu nhân  bàn bạc với trượng phu , bà  lấy từ  bàn   một tờ danh  dày cộm, dịu dàng : “Năm nay con  mười sáu tuổi, nên đến tuổi thành gia lập thất . Ở đây là danh  của các con cháu trong gia đình, con xem thử  để ý đến ai .”