Tô Hoàn quyết định tặng Ngu Hoán Thần một thanh kiếm coi như  quà cho lễ Thất Tịch, vẫn còn thiếu một miếng ngọc bích để trang trí, vì  liền quyết định  dạo phố một chuyến và mời Ngu Linh Tê  cùng.
Ngu Linh Tê nhớ  lễ vật cho Ninh Ân vẫn   nên  rảnh nghĩ ngợi, nàng mỉm  đồng ý.
Tô Hoàn quen dùng chiếc xe ngựa nhỏ và hẹp , hai    chen đúc. Quản sự liền  lời  đổi chiếc xe ngựa to mà Ngu Hoán Thần thường xuyên sử dụng để lên triều, đích  đưa các nàng  ngoài cửa.
Xe ngựa dùng cho việc công rộng rãi và thoải mái, còn chuẩn  các loại trái cây và đồ đựng đá mát mẻ. Ngu Linh Tê dựa  gối thêu chớp mắt : “Tuy ngoài miệng  trưởng  , thật   quan tâm đến tẩu tẩu.”
Tô Hoàn “ừ” một tiếng,  mặt hiện lên màu đỏ nhạt ngọt ngào của tân hôn: “Ta , thật đúng khi kết hôn với .”
Thực  Ngu Linh Tê luôn  một chút tò mò, kiếp   trưởng và tẩu tẩu vẫn  gặp , nhưng  khi  trưởng qua đời  chiến trường, Tô Hoàn thà c.h.ế.t chứ  bội ước mà tái giá, mà là lựa chọn  bạn với Phật tổ suốt đời...
Lần cuối cùng  một câu chuyện như , vẫn là ở trong “Liệt nữ truyện” và “Trinh phụ thư” trói buộc nữ tử bên trong giáo điều như .  mà theo tính tình của Tô Hoàn,  giống như  bảo thủ quanh co  chịu  đổi.
Trong lòng nàng   suy đoán, hỏi: “Trước đây tẩu tẩu ngưỡng mộ  trưởng?”
Trừ cái  , Ngu Linh Tê  thể nghĩ  bất kỳ lý do gì  thể  một nữ tử hoạt bát thông minh chốn khuê phòng dứt khoát cắt tóc thủ tiết.
Mặt Tô Hoàn càng đỏ hơn một chút, giống như một đứa trẻ  phá vỡ bí mật.
Nàng khẽ gật đầu, lấy quạt che mặt tinh tế : “Bốn năm   ngự tiền hiến võ,  cũng ở đó với phụ .”
Từ đó  gặp  thương, tâm hồn thiếu nữ rung động.
Ngu Linh Tê ngạc nhiên,  nghĩ duyên phận của bọn họ  sớm  định  như .
Kiếp  càng viên mãn thì càng cảm thấy kiếp  thiếu hụt, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Ta chỉ  cho   bí mật , Tuế Tuế,  nhất định    cho phu quân  .”
Tô Hoàn kéo tay Ngu Linh Tê, đỏ mặt : “Ta sợ   nhạo .”
“Tẩu tẩu cứ yên tâm.”
Ngu Linh Tê móc ngón tay đánh dấu với nàng,   an ủi : “Cho dù   , cũng nhất định sẽ  giễu cợt, chỉ cảm thấy  may mắn.”
Tính tình của  trưởng, Ngu Linh Tê hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn   trách nhiệm  còn thông minh. Cho dù  khi thành hôn  miễn cưỡng, nhưng chỉ cần thê tử qua cửa,  sẽ liều mạng bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-149-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
“Đừng  về  nữa.”
Tô Hoàn   và hỏi: “Vài ngày nữa sẽ đến lễ cầu Chức Nữ  khéo tay thêu thùa, Tuế Tuế   yêu mến  tặng quà ? Quanh năm suốt tháng cũng chỉ  một ngày duy nhất   ngăn cách giữa nam và nữ,  thể thỏa thích bày tỏ tấm lòng.”
Lông mi của Ngu Linh Tê chuyển động, khuôn mặt gầy và lạnh lùng của Ninh Ân hiện  trong tiềm thức.
“Nam nhân đầu tiên mà Tuế Tuế nghĩ đến  lúc  chính là  mà  thích.” Tô Hoàn đến gần và  với giọng của một   từng trải
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên,  ngạc nhiên  bối rối, nàng chớp mắt   chớp mắt.
Mê Truyện Dịch
“Thật ?” Nàng chần chờ hỏi.
Tô Hoàn gật đầu chắc chắn: “Yêu thích một  sẽ  giấu ,  sẽ hiện  trong đầu  một cách vô thức.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, gần đây   nghĩ đến Ninh Ân quả thực  nhiều.
Từ nỗi sợ hãi và hối hận về kiếp  đến sự nhẹ nhõm và tin tưởng  kiếp , từ cuộc hội ngộ với động cơ kín đáo ở đấu trường thú cho đến việc nhiều  phá lệ  tay giúp đỡ … Từng việc từng chuyện đều in sâu  tim.
Bất tri bất giác hai đời, bọn họ  trải qua  nhiều thăng trầm trong cuộc đời.
Đây   là yêu thích?
Ngu Linh Tê  hiểu lắm, nàng từng  tiếp xúc  mật với Ninh Ân nhưng  bao giờ  về tình yêu.
Vậy còn Ninh Ân thì ?
“Tẩu tẩu, tẩu ...”
Ý nghĩ của Ngu Linh Tê dâng trào kích động, lông mày  như tranh quét qua ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ xe ngựa, trầm giọng hỏi: “Nếu một  khét tiếng tàn ác, tàn nhẫn độc ác, luôn ức h.i.ế.p  đầu gối tay ấp với .  khi  bên gối  khi chết,  đóng băng t.h.i t.h.ể của nàng,  nỡ chôn nàng, đây là thích ?”
Tô Hoàn suy nghĩ một lúc  : “ .”
“Không  là chiếm hữu cố chấp đến điên ?” Ngu Linh Tê .
Dưới hành lang đêm đó, ngay cả chính Ninh Ân cũng thừa nhận rằng nên khóa chặt đồ vật khi dùng thấy  lòng.
“Ai  chiếm hữu cố chấp đến điên   là thích?”
Tô Hoàn  khẽ: “Giam cầm, thậm chí là bắt nạt,   cũng  tình yêu của  ...”