Tiếng kêu kinh ngạc còn  kịp  khỏi miệng   bóp nghẹt cổ họng, thình thịch một tiếng ngã xuống đất.
Một tay Ninh Ân nắm lấy cổ áo của nam nhân, kéo  hình nặng nề của  , cái bóng dài rẽ  con hẻm  lưng  biến mất trong ánh chiều tà.
Hắn khoanh tay, dùng mũi chân đá  m.ô.n.g nam nhân, để lộ chiếc thẻ  thắt lưng của  .
“Người của Đông cung?” Ninh Ân  lạnh một tiếng.
Với bộ óc heo của Ninh Đàn,  thể nhanh như   tìm  chỗ ẩn náu của .
Vậy chỉ  khả năng, là hướng về phía Ngu gia mà đến.
Ninh Ân thong thả ung dung lau tay,  đó ánh mắt trầm xuống.
Nếu  nhớ  lầm, Ngu Linh Tê  rời khỏi phủ  xe ngựa của Ngu Hoán Thần?
Thị vệ ở Ngu gia  mỗi đêm đều sẽ đúng giờ  tuần tra xung quanh, hôm nay ở góc phố họ tìm thấy một đống giấy dầu nhàu nát dùng để gói bánh.
Thị vệ cảm thấy khả nghi, nên lập tức báo cho Ngu Hoán Thần.
“Có  từng ở đây theo dõi ngày đêm, mục tiêu của họ chắc là chúng .”
Ngu Hoán Thần sờ sờ giấy dầu, đầu ngón tay vân vê chút vụn bột mì còn sót, “Đi điều tra bốn phía cẩn thận .”
Thị vệ nhận lệnh,  uống hết một chén  nhỏ   kết quả.
Cách đó bảy tám thước,  vài ba giọt m.á.u vương vãi trong mấy mảnh vỡ ở cuối hẻm.
“Máu vẫn còn mới, chắc  đến nửa canh giờ.”
Thị vệ bẩm: “ mà, xung quanh  tìm thấy dấu vết đánh , cũng  thấy   thương hoặc thi thể.”
Ngu Hoán Thần cau mày kiếm .
Chạy ,  là  dọn sạch ?
Là  Đông cung ,  là bè lũ hoạn quan?
Mặc kệ là  nào phái   tay, rõ ràng đều là  .
Nhớ đến thê tử và   của  đang vui vẻ  xe ngựa, Ngu Hoán Thần liền biến sắc.
“Không .”
Hắn  bật dậy, sải bước : “Nhanh chuẩn  ngựa!”
…
Mặt trời còn    xuống núi,   khỏi cửa thì  nóng  phả tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-151-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Tô Hoàn kéo Ngu Linh Tê đến tháp băng  một lúc, ăn hai chén dương mai lạnh và nước đu đủ. Đợi ánh mặt trời khuất  nhà, gió đêm dần nổi lên, mới lên xe ngựa hồi phủ.
Mê Truyện Dịch
Trên chiếc bàn bên trong xe, chiếc gương băng màu đồng toát  một luồng  lạnh, sữa chua nho   đông cứng .
Nho  Ninh Ân mua thật sự  chua, nhưng mặt  khi ăn vẫn chẳng  chút cảm xúc nào, nhưng Ngu Linh Tê  cảm thấy  chua.
 lúc  mùa  uống sữa chua nho, hương sữa ngọt ngào ngon hơn mấy loại  mua  nhiều, nàng thuận tay lấy một phần, chuẩn  mang về cho  nếm thử.
“Tuế Tuế,  cảm thấy băng ngọc  hợp với tua rua màu xanh  hơn,  là cái màu xanh sẫm ?”
Tô Hoàn cầm mấy kiểu tua rua  qua, dáng vẻ   do dự.
Bàn tay trắng nõn của Ngu Linh Tê đóng rương băng , nhận lấy hai dây tua rua, : “Màu xanh nhạt, nhưng dù   trưởng cũng là võ tướng, vẫn là xanh đậm thì chững chạc hơn chút…”
Lời còn  dứt, chợt  đánh xe “Hú” lên một tiếng, xe ngựa bất ngờ dừng .
Ngu Linh Tê và Tô Hoàn va  , cũng đều than nhẹ một tiếng.
“Thiếu phu nhân, tiểu thư.”
Thanh Tiêu ở bên ngoài xe: “Xe của  bán hàng phía   lật,  chặn đường , thuộc hạ  sai  dọn dẹp, xin thiếu phu nhân và tiểu thư chờ một lát.”
Ngu Linh Tê vén màn che lên, đưa mắt  về phía .
Cách chừng một thước, một xe bán dưa va chạm với một xe bò chở đầy đậu tương, dưa đậu đỏ đỏ vàng vàng đổ đầy đất,  một đám con nít và hành khất bu  giành , tạo thành một đống hỗn loạn.
Xe ngựa của Ngu phủ  chặn  cây cầu đá nối giữa đường Tuyên Bình và phố Vĩnh Ninh, mặt cầu hẹp, xa ngựa khó  đầu .
Dưới cầu là sông, cành liễu che mờ mịt.
Gã sai vặt ở Tiết phủ lau mồ hôi  cằm,  xung quanh : “Công tử,  cầu kẹt , chúng  đổi đường khác thôi.”
Tiết Sầm đang  ngay ngắn,  gương mặt thanh tú   thấy một chút nôn nóng nào,  thấy xe ngựa của Ngu phủ đang dừng   cầu.
Gã sai vặt  bệnh si tình của chủ   tái phát,  nhịn  thở dài, đành  dựa  xe ngựa đợi đường thông, dùng tay áo hổn hển quạt gió.
Hoàng hôn buông xuống, khiến mặt nước ở kênh Vĩnh Ninh lấp lánh ánh vàng.
Những con chim vô danh bay lướt qua mặt nước, và đậu  cành liễu bên hồ.
Thấy Ngu Linh Tê cứ mãi  theo  bán dưa và  kéo xe bò tranh cãi, Tô Hoàn trấn an : “Đừng lo, cầu nhanh chóng thông xe  thôi,   trễ giờ hồi phủ .”
Trong mắt của Ngu Linh Tê là ánh sáng ấm áp của mặt trời lặn,  gì  thể sánh ,  chút đăm chiêu : “Ta   lo lắng chuyện .”
Chỉ là nàng cảm thấy chuyện   chút kỳ quái.
Một xe dưa và một xe đậu, cũng   hàng hóa quan trọng gì, vì   cần đến năm sáu   thể cường tráng đến vận chuyển chứ?