Trừ khi là   phía  bày mưu tính kế.
Ngu Hoán Thần kiểm tra qua vũ khí mà thích khách sử dụng, đều  bôi kịch độc. Mà    thương  cánh tay,   còn  Vệ Thất mang  hai canh giờ,    c.h.ế.t  .
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phát hiện thê tử bên cạnh hồi lâu cũng   động tĩnh.
Ngu Hoán Thần  sang bên cạnh, chỉ thấy Tô Hoàn cúi đầu  ở  bàn, chóp mũi đỏ bừng, mười ngón tay tinh tế đều sắp xoắn nát khăn trong tay. Ngu Hoán Thần cúi đầu đến gần,  đôi mắt to lấp lánh đẫm lệ của nàng ,   tự nhiên hỏi: "Làm  ?"
Hắn đột nhiên tiến  gần, Tô Hoàn vội vàng  mặt lau nước mắt, áy náy : "Đều do   . Nếu như   gọi Tuế Tuế  khỏi phủ, cũng sẽ   liên lụy nàng  thương..."
Khi  giọng nàng  nghẹn ngào, đầu cúi thấp xuống chỉ  thấy cằm  run rẩy.
Ngu Hoán Thần thoáng chốc  loại cảm giác như  đao c.h.é.m xuống, ngón tay co ,  chút vụng về lau  nước mắt cho thê tử.
"Không trách nàng, thích khách là  đến tìm ."
Ngu Hoán Thần giải thích: "Muốn trách cũng là trách ,  nên để cho các  cưỡi xe ngựa của  rời khỏi phủ."
Trước mắt chỉ  thể xem Vệ Thất  thể đối xử tử tế với   của   .
......
Thời điểm Ngu Linh Tê tỉnh , thì  là ban đêm.
Màn lụa đỏ đập  mắt, nến hoa,  cho nàng ngẩn ngơ trong giây lát.
Nếu   cơn đau từ vết thương do mũi tên  băng bó  cánh tay, nàng gần như nghĩ rằng  vẫn đang ở trong một giấc mơ của kiếp .
Có lẽ là  giải độc  nên đầu óc của Ngu Linh Tê  tỉnh táo. Hơi nghiêng đầu  sang một bên nàng chỉ thấy Ninh Ân   một chiếc áo choàng màu tuyết, khoanh chân   cái ghế bên cạnh cạnh giường, chống đỡ thái dương, nhắm mắt  nghỉ ngơi.
Ngày thường  quen  thấy  mặc binh phục màu tối, nhưng khi  đổi một phong cách khác,   vẻ  của vị thần núi cao. Ánh sáng chiếu  sườn mặt của , sống mũi cao thẳng cùng đôi môi tái nhợt, lông mi dày khẽ khép , che  đôi mắt quá mức lạnh lẽo , cả  trở nên mềm mại hơn.
Ký ức  khi hôn mê từng chút từng chút hiện lên, Ngu Linh Tê nhớ tới lúc thần trí của  mơ hồ    nhiều chuyện vớ vẩn, càng nhớ rõ đôi mắt đỏ sậm của Ninh Ân.
Hắn cứ như , vẫn luôn trông coi  ?
Trái tim Ngu Linh Tê khẽ động, ánh mắt nhu hòa.
Đang   thêm vài ,  thấy đôi môi mỏng  khẽ mở , chậm rãi : "Tiểu thư còn sức để  trộm, xem  khôi phục  tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-155-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Trong lúc  chuyện, Ninh Ân mở mí mắt , lộ  một đôi mắt so với bóng đêm càng sâu hơn.
Ngu Linh Tê hoài nghi,  nhất định là  con mắt thứ ba.
Nàng nén đau nhẹ  dậy,  xung quanh  hỏi: "Nơi  là ở ?"
"Thanh lâu." Ninh Ân .
Ngu Linh Tê chớp mắt mấy cái, chiếc chăn bông yếu ớt tuột khỏi n.g.ự.c nàng,  lộ  áo lót mỏng  thể xuyên thấu da thịt. Trên áo còn  bức tranh ái tình nam nữ chồng lên  bằng những bông hoa trắng muốt...
Ngu Linh Tê   chỗ khác, vẻ mặt nhỏ bé  che giấu  ánh mắt của Ninh Ân.
Hắn nhướng mày: "Những món đồ ở đây mặc dù   lớn hơn một chút, nhưng tất cả đều sạch sẽ."
"Vậy quần áo ..."
"Quần áo đương nhiên cũng là  tự   cho tiểu thư."
Khóe môi Ninh Ân khẽ nhếch lên: "Tay  ngoài bẩn,  xứng hầu hạ tiểu thư."
Ngu Linh Tê  thể tỉnh táo ,   vì nàng cảm thấy  hổ, mà là nàng  thể tưởng tượng  Ninh Ân,  giẫm thiên hạ  lòng bàn chân sẽ  tâm trạng như thế nào khi hầu hạ  khác  quần áo tháo dây lưng.
Trước đây     loại chuyện .
Chất liệu vải mỏng manh   dường như nóng lên, nàng "Ồ" một tiếng, : "Đa tạ."
Không ngờ vết thương  cánh tay  đau đến mức  nàng "hít" một tiếng.
Ninh Ân nhíu mày,  dậy cầm một cái gối thêu đặt  lưng nàng,  đó đẩy cửa , dặn dò  chờ ngoài cửa một câu gì đó.
Lúc bưng chén thuốc trở về, liền thấy Ngu Linh Tê đang nhíu mày quỳ ở  giường lục lọi tìm tòi cái gì đó.
Tầm mắt Ninh Ân  theo mái tóc đen mềm mại của nàng, dừng một chút ở cái eo lõm xuống, ôm nàng   lên giường, hỏi: "Đang tìm cái gì ?"
"Ngọc thạch của  ?" Ngu Linh Tê kéo chăn , chịu đựng đau đớn của miệng vết thương khoa tay múa chân: "Chính là miếng ngọc bội màu đen lúc   để ở trong hộp đàn hương."
Mê Truyện Dịch
Cái món đồ chơi bảo bối đó đáng để nàng nhớ thương như ?
Nhớ tới bộ dáng nàng nắm lấy cái hộp  vô lực bơi  nước, Ninh Ân lấy thìa sứ khuấy chén thuốc, lạnh lùng : "Mất . "