......
Giờ Mão, Đông cung.
Sắp đến giờ tiến cung vấn an  buổi sáng, quần áo Ninh Đàn trải   giường, hùng hùng hổ hổ ném đồ đạc.
"Rác rưởi! Tất cả đều là một đám rác rưởi! "
Hắn  tức giận đến sắc mặt tím tái: "Một nữ nhân cũng nhận sai, g.i.ế.c  cũng g.i.ế.c  , đây  là  thứ mấy ? Nuôi một đám phế vật   ích lợi gì!"
Cung nữ cùng nội thị quỳ một chỗ, duy chỉ  ảnh vệ  nuôi dưỡng   thấy .
"Ảnh Nô ?" Ninh Đàn lớn tiếng gọi tên Ảnh vệ: "Thôi Ám, ngươi  gọi  tới đây cho ! Mầm tai họa Ngu gia  cùng lão Thất là cùng một giuộc, tuyệt đối  thể lưu !"
Thôi Ám khom , lĩnh mệnh lui .
Thôi Ám khinh thường chạy việc cho Ninh Đàn, chỉ là   thật sự cảm thấy kỳ quái.
Ảnh vệ dựa theo đêm tối mà hành sự,  Đông cung  hết tất cả thủ đoạn mà  thể đưa  ánh sáng, đây là  đầu tiên trời gần sáng còn  thấy Ảnh Nô trở về phục mệnh.
Chẳng lẽ là nhiệm vụ thất thủ, bỏ chạy? Không đời nào.
Thôi Ám nhanh chóng phủ định suy nghĩ , đám ảnh vệ  là tử sĩ do Ninh Đàn bỏ   tiền lớn để nuôi dưỡng, nuôi mười năm cũng coi như trung thành.
Mê Truyện Dịch
Ninh Đàn ở Đông Cung nhiều năm như , cũng chỉ  một đội ngũ    lệnh của  ,   coi trọng.
Một  sai lầm,  đến nỗi  trốn thoát.
Viện ảnh vệ  ẩn nấp ở cửa Quang Trạch tiếp giáp Đông cung, một tiếng đồng hồ là đến.
Thôi Ám hạ kiệu, chậm rãi  tới  cửa Viện ảnh vệ, liền cảm thấy  gì đó  đúng.
Cửa lớn Viện ảnh vệ đóng chặt,  một  trực,  truyền  một mùi m.á.u tươi nồng đậm.
Mùi m.á.u tươi nồng nặc như ,   ngửi thấy cũng  là năm sáu năm .
Ánh mắt Thôi Ám tối sầm ,  hiệu cho thuộc hạ cảnh giác,  đó giơ tay đẩy mạnh cửa một cái.
Cánh cửa cót két mở , màu đỏ tươi sền sệt từ  xà ngang nhỏ xuống.
Nhìn về phía , ánh ban mai mờ ảo.
Hơn tám mươi t.h.i t.h.ể của sở Viện ảnh vệ treo ngay ngắn và đẫm m.á.u  hành lang, khi gió thổi qua, tất cả đều đung đưa nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-157-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Tâm huyết Đông cung nuôi dưỡng mười năm, trong một đêm,  g.i.ế.c sạch sẽ.
Ngu Linh Tê  đánh thức bởi tiếng nước chảy  nhỏ.
Có lẽ là chén thuốc tối hôm qua  tác dụng giảm đau và an thần, khi nàng thức dậy  những  khó chịu mà ngược  tinh thần còn sảng khoái.
Ngoài cửa sổ trời  sáng choang, kệ rửa mặt ở bên cạnh, nửa   của Ninh Ân ở trần,  đang vắt một chiếc khăn bông thuần trắng.
Nước mát sạch sẽ nhỏ xuống từ giữa đốt ngón tay trắng trẻo thon dài của , mang theo tiếng vang tí tách. Giống như  tay dính  thứ đồ dơ gì ,  xoay bàn tay, lau tỉ mỉ thật lâu.
Khi dùng sức, mạch m.á.u  mu bàn tay cùng cơ bắp  vai và cánh tay của  cũng gồ lên  , tựa như  chạm khắc từ loại ngọc lạnh lẽo thượng đẳng nhất, tóc đen xoã tung hoà lẫn chút ít  ẩm.
Ngu Linh Tê bỗng nhận  hơn nửa năm trôi qua,  hình của Ninh Ân   còn thon gầy ngây ngô mà  hướng thẳng tới sự mạnh mẽ dũng mãnh của kiếp , mỗi một khối cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh vận sức đợi bùng nổ.
Hắn mới  về từ bên ngoài ừ?
Đang lúc nàng nghĩ ngợi thì Ninh Ân  lau sạch tay,  lấy y phục  giá gỗ khoác lên .
Mặc dù vẫn là áo khoác màu trắng nhưng   khác so với tối hôm qua.
“Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê  dậy, giọng  mang theo tiếng khàn khàn  khi ngủ dậy, nhẹ nhàng mềm mại: “Ngươi  ngủ cả đêm ? Đi  ?”
Ninh Ân buộc thắt lưng  nhanh  chậm, vắt một chiếc khăn sạch sẽ thêm  nữa, dùng ngón tay ngâm đến trắng bệch vân vê khăn,  bước sang  xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bắt chéo hai chân : “Đi đốt lồng đèn.”
Ngu Linh Tê khó hiểu: “Đốt lồng đèn?”
“Đốt hơn mười tám ngọn đèn,  .”
Ninh Ân  trầm thấp một tiếng, đắp chiếc khăn ẩm ướt lên gương mặt  tỉnh ngủ nhập nhèm lười biếng của Ngu Linh Tê.
Tầm mắt  ngăn cản, Ngu Linh Tê nhớ tới những ngọn “đèn trời” và “đèn mỹ nhân” kiếp ,  nhớ đến dáng vẻ lau tay sát khí khắp  của ,  đoán  đêm qua    gì.
Ngu Linh Tê  truy hỏi quá nhiều mà chỉ lấy khăn ẩm mát mẻ  mặt , nương theo đó xoa xoa gò má.
Thấy Ninh Ân vẫn luôn  , nàng suy nghĩ một lát,  đó  nhẹ: “Nếu thích đèn, đêm Thất tịch chúng   thể  thả đèn cầu nguyện.”
Đuôi mắt Ninh Ân  nhướng lên.
Hắn  Ngu Linh Tê đoán  , vốn cho rằng sẽ  thấy vẻ chán ghét hoặc thất vọng  khuôn mặt của nàng,  ngờ  đợi  một câu vô thưởng vô phạt như .
Nàng  tiếc dùng thiện ý lớn nhất tiêu trừ  thở tàn bạo của , Ninh Ân cũng nương theo bậc thang mà xuống, ngón tay gõ lên thành ghế dần dần chậm .