Ngu Linh Tê chỉ  một tay để sử dụng, động tác lau mặt chậm rãi cẩn thận, vải bông thuần trắng lau qua gò má trắng ngần non nớt từng chút từng chút, dọc theo cằm đến phần xương quai xanh xinh ,  đó dừng .
Đầu ngón tay gõ lên thành ghế của Ninh Ân chậm dần, ánh mắt cũng theo đó khựng .
“Lau sạch .” Nàng cẩn thận xếp gọn khăn  đặt lên mép giường.
Ninh Ân  nàng một lát, nghiêng  cầm bình thuốc nhỏ  đặt  lâu  bàn : “Đến lúc tiểu thư  thuốc .”
Ngu Linh Tê đưa tay nhận lấy, Ninh Ân  rút tay về,  cầm bình thuốc trong tay chậm rãi xoay qua xoay .
Ngu Linh Tê thấy   nhúc nhích thật lâu,   qua vết thương  cánh tay của , hiểu ý của .
Nàng dùng một ít thời gian thuyết phục chính ,  nhỏ: “Vậy đành  phiền ngươi.”
Nàng tháo dây buộc ,  tạm dừng  tiếp tục cởi phần trung y lụa mỏng bên trái xuống đến chỗ gập khuỷu tay, lộ  một đoạn bả vai cùng cánh tay trắng ngần như tuyết cùng với mảnh vải băng bó màu hồng nhạt  cắt may gọn gàng.
Vì làn da trắng nõn mềm mại nên vết thương  cánh tay càng  vẻ khiến   đau lòng.
Ninh Ân tháo nút buộc dây vải , giọng   chút nặng nề: “Chịu đựng một chút.”
Vết m.á.u dính  băng vải, khi tháo    đau.
Ngu Linh Tê co hai chân , nàng gác cằm lên đầu gối, đau đến độ nhíu mày nín thở.
Ninh Ân kiểm tra vết thương, dùng ngón tay lấy một ít thuốc cao, thoa cẩn thận lên vết thương của nàng: “Thuốc   thể tiêu sẹo liền da, sẽ  để  vết sẹo cho tiểu thư.”
Mê Truyện Dịch
Thuốc cao đau đớn, cả  Ngu Linh Tê căng chặt, chỗ lõm xinh  ở xương quai xanh hiện lên một đường cong kiên cường, nàng cắn môi  phát  âm thanh nào.
Ninh Ân liếc qua bộ dạng run mi đáng thương của nàng, kề môi  gần nhẹ nhàng thổi vết thương sưng đỏ kết vảy của nàng.
Làn  ấm áp phất qua khiến Ngu Linh Tê đột nhiên run lên.
Ninh Ân ngước mắt, mái tóc đen nhánh rũ xuống từ  tai, cọ qua ngón tay chống  giường của Ngu Linh Tê.
“Đau?” Hắn hỏi.
Ngu Linh Tê chịu đựng cơn run rẩy nhạy cảm, lắc đầu nghẹn ngào : “Ngứa.”
Ninh Ân như phát hiện  một bí mật thú vị ,  phát   tiếng  trầm thấp.
Hơi thở  phất qua vết thương của nàng tựa như lông vũ vu.ốt ve nóng bỏng.
“Không  .”
Ngu Linh Tê siết chặt đệm chăn, cảm thấy ánh mắt đùa cợt nàng của  giống như đang đùa một con mèo ,  kiềm  mà uể oải hỏi: “Lẽ nào   khi nào ngươi sợ nhột ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-158-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sau đó mới chợt nhớ  Ninh Ân quả thực  sợ nhột, thậm chí cũng  sợ đau.
Nàng đang ảo não thì  Ninh Ân : “Cũng  lúc sợ nhột.”
Ngu Linh Tê kinh ngạc, quên luôn cả đau đớn, lập tức nghiêng đầu sang  .
“Chỗ nào?” Nàng nghi ngờ.
Rõ ràng hai đời nàng đều   Ninh Ân  điểm yếu sợ nhột.
Ninh Ân ngước mắt  hàng mi đen như mực của nàng, chậm rãi băng vải băng cho kỹ,  đó giơ đầu ngón tay mang theo mùi thuốc lên nhẹ nhàng chạm  khoé mắt của nàng.
Vừa thấy ánh mắt tựa câu hồn của nàng, lòng  tức khắc cực kỳ ngứa ngáy.
Ngu Linh Tê nhắm mắt, cảm nhận  mặt trong ngón tay  chạm   rút về, bèn mở mắt  .
Nàng ngơ ngác đưa tay sờ lên đuôi mắt   chạm qua.
Chần chờ hồi lâu: chạm  mắt… Là  ý gì?
…
Cổng lớn nhà họ Quang, Viện ảnh vệ.
Ninh Đàn vội vàng chạy đến, trông thấy t.h.i t.h.ể  phủ vải trắng  đầy đất, sự kinh ngạc trong mắt  dần dần biến thành hoảng sợ.
Loại hoảng sợ  cũng   chỉ đến từ chuyện tử vong, mà là một loại khủng hoảng khi trơ mắt  lực lượng của  khác bao trùm lên  đỉnh đầu của . Một Thái tử   sức mạnh của tâm phúc thì cũng chỉ là một con rối trống rỗng,  đẩy đổ ngay.
Huống chi bây giờ    còn là Hoàng tử duy nhất của Đại Vệ nữa .
Ninh Đàn lùi  một bước,  giẫm lên vũng m.á.u trơn trượt, lảo đảo giữ lấy vạt áo của Thôi Ám.
“Ai ? Cô nên  gì bây giờ?”
Hai mắt  bỏ ngầu,  bất lực   thất bại: “Không  ngươi thông minh nhất , Thôi Ám? Ngươi tìm  hung thủ cho , ngay lập tức! Chém thành trăm mảnh!”
Thôi Ám để mặc cho  túm cổ áo, lù lù bất động.
Ninh Đàn tự rống một hồi,  đó hiểu   trong sự tĩnh lặng vô tận: ảnh vệ của  c.h.ế.t hết ,  còn ai thực sự trung thành với  nữa.
Thôi Ám là  của mẫu hậu,  Tiết gia cống hiến là dòng chính Đông cung mà    – Ninh Đàn.
Ninh Đàn ngơ ngác buông tay , cánh chim    xé bỏ từng chút từng chút một, mà  ngoại trừ kê.u rên  thì    bất cứ điều gì.
Thôi Ám nhíu mày vuốt vạt áo, từ tốn : “Nương nương bảo Điện hạ rời khỏi vị trí Đông cung, tạm lánh điều tiếng.”