Mẫu hậu… đúng ,  còn  mẫu hậu.
Không  mẫu  nào  yêu thương con , nhất định bà  sẽ giúp  giữ vững ngôi vị Thái tử.
Ninh Đàn mất hồn mất vía mà bước lên xe kéo, vội vã  về hướng cung Khôn Ninh.
Sảnh phụ, Hoàng hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe Thái tử  điện vấn an, bà còn chẳng mở mắt: “Không   bảo Thái tử đợi ở Đông cung ?”
“Mẫu hậu,  giúp con!”
Ninh Đàn lo sợ  yên mà quỳ xuống,  túm tay áo của Hoàng hậu  lóc nước mắt nước mũi lấm lem giống như ngày còn bé.
“Chuyện của Viện ảnh vệ, bản cung  nắm rõ tin tức. Con là Thái tử  nuôi dưỡng binh lính riêng, vốn  phạm  điều kiêng kỵ,  mắt là hãy xử lý sạch sẽ chuyện hậu sự, đừng để  điểm yếu.”
Hoàng hậu nhắm mắt thản nhiên : “Về , sắp tới  cần đến vấn an.”
“Mẫu hậu, con là Thái tử chứ   phạm nhân, trốn tránh trong Đông cung thì  khác gì Thái tử  phế.”
Lòng Ninh Đàn  cam lòng,  đến điểm kích động   còn lựa lời: “Cho dù  nhiều lời đồn bảo     ruột của con, ly gián quan hệ giữa  con chúng , nhi thần cũng  từng tin tưởng… Cho dù cả thiên hạ đều  giúp con thì  cũng  thể  xem  quan tâm đến con.”
Ánh mắt trống rỗng   về phía Thái tử, gọi: “Thôi Ám.”
Thôi Ám ngầm hiểu ý, tiến lên  mấy bước   mặt Ninh Đàn đang  thút thít.
Ninh Đàn còn  phản ứng kịp thì  trông thấy một bàn tay nặng nề vung tới mặt , đánh đến mức  ngây .
Ninh Đàn  dám tin tên hoạn quan   đánh .
Hắn giống như một đứa trẻ đánh mất đồ chơi, vội vã tìm mẫu  để  lóc kể lể, đổi lấy  là một cái tát  chút nương tay.
Mê Truyện Dịch
“Thái tử lỡ lời.” Hoàng hậu  kỹ , thản nhiên .
Ánh mắt bà  nhi tử vĩnh viễn hờ hững lạnh băng, dường như  khác gì khi  cung nhân  nô tỳ. Cho dù vả miệng dạy dỗ bà cũng   tự   tay.
Ninh Đàn bụm mặt, vẫn cứ cứng đờ.
Có thứ âm u nào đó  đánh thức và sinh trưởng tứ tung trong lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-159-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Mẫu hậu… Thật sự là mẫu hậu ruột thịt của  ?
…
Ngu Linh Tê dùng bữa sáng xong, cảm thấy vết thương  còn đau như  nữa, bèn thử xuống đất  một chút.
Thanh lâu  đêm là náo nhiệt nhất, trái  ban ngày  yên tĩnh,  qua khỏi giờ Thìn, chỉ   vài tiếng tì bà buồn bã truyền đến từ nhã gian lầu .
Ngu Linh Tê đẩy cửa  ngoài, nàng trông thấy Ninh Ân mặc một bộ áo nhạt màu  tựa  lan can trong phòng  cuối hành lang,  đang  đầu   cửa sổ,  phần hăng hái mà  thứ gì đó.
Có hai   bên cạnh , một   mặt  vết sẹo phỏng, Ngu Linh Tê nhận , đấy chính là dược lang trong chợ đen ở Dục Giới Tiên Đồ, đồng ý lời của Ninh Ân đến giải độc cho nàng.
Một  khác là một  đàn ông cao lớn kiệm lời, đeo một thanh kiếm nặng cao tầm nửa ,  trong bóng mờ   tiếng động cũng    thở.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê qua đây, hai  nhẹ gật đầu chào hỏi nàng,  đó lui .
“Đang  cái gì ?”
Ngu Linh Tê bước khẽ đến,  hề hỏi Ninh Ân vì  bên cạnh   xuất hiện nhiều  kỳ quái như thế.
Ninh Ân tiện tay gõ xuống mặt bàn  hiệu cho Ngu Linh Tê  xuống.
Ngu Linh Tê  lời  xuống, nàng xuôi theo ánh mắt của   xuống, chỉ thấy trong đình viện  một hoa nương đang ôm ấp triền miên cùng khách làng chơi, lưu luyến chia tay.
Hoa nương  chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt mỹ lệ, tóc mai lỏng lẻo, khách làng chơi  là một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu mặc bộ áo nho  cũ.
Thư sinh vội vàng mặc áo đeo đai, : “Oanh nương, bạc   cũng cho  nợ …”
“Tấm lòng của   còn   ? Chàng  lời  nghĩa là xem nhẹ  !”
Hoa nương trừng mắt một cái, cắn môi đẩy : “Đi nhanh , đừng để quy công phát hiện.”
Thư sinh lấy một lọn tóc ngắn  buộc cẩn thận bỏ  trong tay của hoa nương, lúc  mới chạy trốn từ cửa .
Ngu Linh Tê thu tầm mắt về thì thấy Ninh Ân nâng ly lên  giễu cợt: “Vốn chính là mối quan hệ lấy tiền  việc,  tự nguyện mua bán lỗ vốn,  buồn   ?”
Ngu Linh Tê chu môi, suy nghĩ một lát  : “Chuyện đấy  gì buồn ? Trước khi hoa nương và khách làng chơi  tình cảm với , tất nhiên là mỗi  một nhu cầu, nhưng  khi thích một  sẽ  còn là mua bán nữa, chỉ dùng tình cảm chân thành đổi lấy tình cảm chân thành.”- ,  truyện  hơn  app TYT -
Nhớ đến sự si tình của hoa nương, nàng  nhịn  mà than nhẹ: “Có lẽ chuyện tình cảm vốn cũng  so đo lợi ích  mất.”