Là váy màu xanh nhạt của Ngu Linh Tê nhẹ nhàng tung bay trong gió mùa hạ, thản nhiên  cho  trưởng : “Dù Vệ Thất là ai thì   cứu mạng   nhiều .”
“Không  nam nhân nào  việc nghĩa mà  nghĩ đến mục đích   Tuế Tuế.”
Ngu Hoán Thần hừ lạnh, : “Muội nghĩ    việc  cần báo ơn, nhưng ai    còn  mưu mô gì lớn hơn   chứ?”
Giống như,      của .
Một khi mạng của Linh Tê  ở trong tay kẻ tâm cơ sâu nặng, chẳng khác nào nắm mạng của Ngu gia.
Ngu Linh Tê nhẹ nhàng lắc đầu, mặt hạnh rủ xuống ánh sáng dịu dàng : “Muội tin ,  cũng xin  trưởng tin tưởng  một .”
Ngu Hoán Thần   , than thở: “Tuế Tuế,  mạo hiểm quá. Muội   là ai mà đáng giá để  tin tưởng như ?”
Mê Truyện Dịch
“Muội .” Ngu Linh Tê .
Hai chữ , chính nàng  dùng cả kiếp  của  để  thấy  đó,  nên  đáng giá đặt  bộ niềm tin.
Ngu Hóa Thành   , đáy mắt hiện lên tia ngạc nhiên càng sâu.
“Sau Xuân Tiêu,    với Vệ Thất   vật trong ao.”
Ngu Linh Tê   chút nhát gan, mà  nhẹ nhàng lặp  câu đó một : “Chuyện đó  đều  hết đấy  trưởng.”
Ngu Hóa Thần giờ mới hiểu ,    như ngây thơ yếu đuối nhưng  đánh một ván cờ thật lớn.
“ khi đó,     phân biệt rõ ân tình với tình yêu nam nữ khác .”
Ngu Hoán Thần hỏi: “Tuế Tuế, lời  của  còn đúng mấy phần?”
Ngu Linh Tê  giật .
Sự chần chừ ngắn ngủi  của nàng  tránh  con mắt của Ngu Hoán Thần.
“Muội   vì  cha với  chậm chạp   quyết định ?”
Ngu Hoán Thần suy nghĩ trong chốc lát vẫn quyết định   sự thật  điều tra : “Trước tiên, vì thê tử của Doãn vương là một mỹ nhân vang danh thiên hạ, mà bây giờ cũng là  tẩu hoàng thượng. Sau đó lúc đăng cơ, Doãn vương đột ngột  nổ chết, quân đoạt thê của thần, nhốt bà  ở  cung, cư.ỡng h.i.ế.p bà  sinh một đứa con trai… Đứa bé  chính là Thất hoàng tử Ninh Ân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-162-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê đột ngột ngẩng đầu lên,  thể tin   trưởng.
“Đáng tiếc, nhà vương vốn bạc tình, năm đó   dùng bất cứ thủ đoạn cũng  giành  nữ tử nhưng  mấy năm ở  ngôi vị thì  vứt bỏ bà  như đôi giày rách.”
Đây là bí mật bên trong hoàng cung giữ kín như bưng, giọng Ngu Hoán Thần cũng trầm xuống: “Thất hoàng tử là kết quả của thúc và  tẩu l.o.ạ.n l.u.â.n sinh  ở lãnh cung. Từ nhỏ,     thiên hạ đồng ý và chúc phúc.”
Chọn một vị hoàng tử như   ngang hàng,  thể nghi ngờ gì sẽ trở thành kẻ địch đạo đức và lễ giáo với thiên hạ.
Trong lòng Ngu Linh Tê dấy lên một trận đau đớn, giống như từng tế bào trong trái tim đều phình  đến cực độ, gió cuốn tới lạnh lẽo.
Cuối cùng nàng   vì  kiếp , bản   điều tra  một chút xíu thông tin nào về  thế của Ninh Ân.
Hắn là kết quả đáng thương của việc cướp đoạt hoàng quyền, từ nhỏ  chịu  nhiều tội .
Hắn g.i.ế.c  g.i.ế.c cha cũng vì Thái tử  mạng của  con , vì  cha ruột  vẻ thánh thiện của   ban tặng dòng m.á.u bẩn thỉu nhất trong cõi đời , trở thành một kẻ điên.
Trong mắt nàng hiện lên tia đỏ.
Ngu Hoán Thần nghiêng đầu   , trầm giọng hỏi: “Bây giờ  mới  sợ  ?”
Ngu Linh Tê lắc đầu.
Không , nàng đau lòng.
“Một    cách nào chọn nơi  sinh , đây   là  của . Nếu  vì nguồn gốc  sinh   rõ ràng mà phủ nhận tất cả  công sức của ,  chỉ  thể chứng minh    lầm , là   xứng  nhận sự bảo vệ của .”
Ngu Linh Tê khịt mũi, trong mắt ánh lên tia long lanh và kiên nhẫn: “Muội tin  sẽ  ngược gió phát tiển, nắm quyền  thiên hạ.”
Câu  chính là chuyện nàng  bao giờ nghi ngờ.
Ngu Hoán Thần là một  thông minh và sáng suốt, dù   nhận giúp một kẻ nguy hiểm  bí quá hóa liều lập một kế hoạch như ,  cũng   chút trách móc nào.
“Huynh  Linh Tê  tìm lối thoát cho Ngu gia chúng , việc   sẽ cân nhắc thật kỹ lưỡng.    hiểu,   thể tra   phận của Vệ Thất, thì  khác cũng  thể.”
Hắn bình tĩnh, dùng giọng điệu  trưởng dặn dò  : “Rào cản lớn nhất ở  mặt    là . Thời thế của triều đình sắp  đổi chỉ trong nháy mắt, ca đây chỉ hi vọng  mãi mãi   cuốn  trong vòng xoáy , mãi mãi là như .”
Ngày hè, liễu rủ màu xanh ngọc bích như thơ, gió thổi qua  gợn từng sóng nước lăn tăn, ánh mặt trời chói chang đến lóa cả mắt.