Nàng cẩn thận bóc hết hạt sen, đựng ở trong lá sen  đặt  trong tay của ,   đó mở lòng bàn tay  : “Cho ngươi hạt sen, đưa thuốc cho .”
Ninh Ân cụp mắt xuống, thờ ơ mà xoay bình thuốc nhỏ,  đó đặt  trong tay của nàng.
Khi rời tay, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay của nàng, dường như là vô tình chạm .
“Sớm muộn gì cũng  một .”
Ninh Thần nhếch mắt, nghiêm trang : “Nếu  tự  chăm sóc, hiệu quả của thuốc sẽ càng cao.”
Ngu Linh Tê  dám hếch mũi lên mặt, lắc bình thuốc nhỏ ở trong tay : “Cảm ơn, cũng  cần.”
Mùi thơm của lá sen phảng phất ở  mặt hồ, hít một  thật sâu, vui vẻ thoải mái.
“Ninh Ân.” Ngu Linh Tê khẽ gọi.
Ninh Ân đưa mắt  nàng.
“Ta    từ  lâu , còn hơn ngươi vì ai mà chết,  càng hy vọng ngươi vì ai mà sống, cố gắng sống .”
Đột nhiên Ngu Linh Tê  suy nghĩ: nghĩ  sự tối tăm trong mắt   thắp lên những ngôi  sáng, để cho ánh sáng  sáng bừng lên.
Nếu  thể  cho tất cả   đều thích ngươi,  hãy khiến tất cả   đều sợ ngươi.
Ngu Linh Tê  , Ninh Ân nhai hạt sen ở trong miệng, cẩn thận thưởng thức những lời nhẹ nhàng  của nàng.
Nếm  thấy vị đắng của hạt sen,  nếm thấy vài phần ngọt.
Tất cả   đều nguyền rủa  chết, chỉ  Ngu Linh Tê dặn dò  sống .
Nếu như ,  dám phụ lòng sự kỳ vọng của tiểu thư chứ?
Hắn mỉm , đặt tay lên tay vịn   trời.
Không nỡ c.h.ế.t .
Nếu  một ngày chim chóc chán cành cây là ,   ngại chiếm lấy một  trời  nuôi nhốt nàng ở trong đó.
……
Thuốc mỡ Ninh Ân đưa cho  hiệu quả, dưỡng tám, chín ngày, vảy ở  cánh tay bắt đầu tróc .
Miệng vết thương khép  lành lặn, chắc là sẽ  để  vết sẹo.
Đêm Thất Tịch, Quận chúa Thanh Bình   chủ trì, bao trọn cầu tranh chọc trời của lầu Vọng Tiên, mời tỷ  của nhà họ Ngu và Tô Hoàn mới gả đến ngắm đèn lồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-164-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Hai nhà  hẹn  từ nửa tháng  , nhưng cách ngày nhà họ Ngu  ám sát   mười ngày.
Ban đầu Ngu Linh Tê   chần chừ, nhưng   lão thái quân của Đường công phủ bệnh nặng, Đường Bất Ly  đau buồn, nàng  lòng thả đèn cầu phúc cho bà nội.
Là  bạn  nhất của Đường Bất Ly, nếu nàng lỡ hẹn,     tình .
“Đứa trẻ    cha , gia sản to như  đều dựa  lão thái quân chống đỡ. Bây giờ  duy nhất  thể dựa  cũng  bệnh, đang lúc  một  một , nên ở cùng nàng.”
Nghe thấy lời cầu xin của Ngu Linh Tê, Ngu phu nhân thở dài : “Tân Di, con  bảo vệ   và A Hoàn thật , đừng lơ là.”
Ngu Tân Di gật đầu, : “Nương cứ yên tâm.”
“Con cũng đưa   .” Ngu Hoán Thần vội vàng từ trong quân đội  , .
Mê Truyện Dịch
Vụ việc xảy  ở  cầu Vĩnh Ninh, cả đời   cũng   trải qua  thứ hai.
Lần  ngoài   Ngu Hoán Thần và Ngu Tân Di canh giữ,  đưa cả Thanh Tiêu, Thanh Lam và các cao thủ khác  theo, Ngu phu nhân mới  yên tâm một chút, dặn dò mãi, bảo bọn họ về sớm chút.
Ngu Linh Tê gọi   mời Ninh Ân.
Ngày  dưỡng thương ở thanh lâu, nàng  đồng ý với Ninh Ân, rằng sẽ đưa   thả đèn cầu nguyện, lúc  chính là cơ hội .
Cuối giờ Dậu, đèn sáng lên.
Ngu Linh Tê  một chiếc áo hè màu sen, váy áo màu đỏ quả hạnh, tay khoác lấy một tấm lụa quét qua thềm đá, nàng thấy Ninh Ân đang khoanh tay  đến.
Hắn   mặc quần áo luyện võ tối màu như thường ngày, mà   đó là mặc bộ quần áo màu sáng, tóc đen  một dải lụa màu đồng buộc  thành búi tóc ở  đỉnh đầu, một nửa còn  thì xõa tung ở bả vai, dáng vẻ tao nhã quý phái  qua ánh đèn giống hệt với kiếp ,  đến   nên lời.
Mãi cho đến khi   đến  mắt, Ngu Linh Tê mới phục hồi tinh thần, nàng hỏi: “Sao hôm nay  mặc như ?”
“Tiểu thư   thích như  ?”
Ninh Ân dường như  thấu  suy nghĩ của nàng, dùng giọng  trầm thấp mà chỉ   nàng   mà  với nàng: “Mỗi   mặc đồ trắng, tiểu thư đều   thể rời  mắt.”
Nàng thích công tử ôn hòa,  liền  thể đóng vai thành công tử ôn hòa.
“Ta  gì ?”
Ngu Linh Tê phản bác một cách vô cùng yếu ớt,  thêm một câu: “Ngươi mặc cái gì cũng , chỉ là  ít khi thấy ngươi mặc quần áo sáng màu, thoạt    mới lạ mà thôi.”
Kiếp  Ninh Ân thích mặc đồ đỏ hoặc tím, cao quý  lười biếng, vẻ  xâm lược.
 khi  mặc áo dài màu trắng, sự điên loạn trong  cũng  thu , chỉ còn  là vẻ  tuấn tú lạnh lùng như một vị thần ở  núi cao.