Nhìn thấy Ngu Linh Tê và    , nàng cố gắng nở nụ  rạng rỡ như  khi, chào hỏi: “Tuế Tuế, Tân Di tỷ,    đây .”
“A Ly.”
Ngu Linh Tê giữ c.h.ặ.t t.a.y của Đường Bất Ly, lập tức   đàn ông im lặng ở   nàng, nàng hỏi: “Vị  là?”
“À,  ! Trước  tổ mẫu luôn phạt  chép sách,  thật sự ham chơi lười , một  tình cờ ở hiệu sách gặp   , thấy     chút tài năng, liền bỏ chút tiền giúp đỡ, nhờ  chép sách  .”
Đường Bất Ly giải thích, thanh âm trầm xuống: “ bây giờ tổ mẫu bệnh ,  cũng   tiền nhàn rỗi nuôi , qua đêm nay liền đưa  , tìm đường  khác.”
Đằng ,  đàn ông tuấn tú   lẽ cũng   bản    tặng , còn đang im lặng pha , vô cùng thành thật  theo.
Đường Bất Ly sụt sịt: “Nếu tổ mẫu  thể khỏe ,  chép một trăm quyển sách cũng .”
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp ,  khi Đường công phủ suy tàn, kết quả của việc Đường Bất Ly vội vàng gả cho  khác, lo lắng ở trong lòng, nhẹ nhàng : “Lão thái quân trường thọ, nhất định sẽ khỏe thôi.”
“Mượn lời   của Tuế Tuế.”
Đường Bất Ly   tiếng, xốc  tinh thần : “Không  những cái  nữa, chúng   thả đèn !”
Ninh Ân còn đang  ở hành lang, dựa  lan can  đoàn  như dòng nước chảy ở  lầu, bàn tay bưng bát chè nho mới ăn  một nửa.
Xương ngón tay  thon và dài, một bàn tay cũng dễ dàng bưng  bát sứ trắng lạnh.
Ngu Linh Tê sợ bỏ quên ,  định ôm đèn giấy  đến, liền  Ngu Hoán Thần “Ồ” một tiếng,  : “Đó   là A Sầm ?”
Ngu Linh Tê dừng  bước chân,  theo tầm mắt của  trưởng.
Chỉ thấy đoàn  đông nghịt ở  cầu tranh, hai công tử mặc áo gấm cưỡi ngựa đang  chặn ở bên đường, di chuyển  .
Áo trắng đai ngọc,  mặt  hề  một chút sốt ruột nào, đúng là Tiết Sầm; mà thiếu niên môi hồng răng trắng mặc áo gấm ở bên cạnh , là Quận vương Nam Dương, Ninh Tử Trạc,   lâu   gặp.
Ngu Tân Di bỗng nhiên nổi lên ý , cầm lấy một tờ giấy nặn thành hình tròn, ném xuống  cầu tranh.
Vừa  đập  trong n.g.ự.c của Ninh Tử Trạc.
Ninh Tử Trạc hoảng sợ, thở hồng hộc ngẩng đầu lên, liền thấy Ngu Tân Di ở  cầu, mày đang cau  dần thả lỏng, nâng cánh tay lên, vẫy chiếc quạt ở trong tay,  to: “Ngu tư sử!”
Tiết Sầm ngẩng đầu theo, tự nhiên cũng thấy  Ngu Linh Tê đang ôm đèn giấy ở  cầu tranh, đôi mắt  khỏi sáng lên.
Ninh Ân dựa  lan can  thấy Tiết Sầm, con ngươi  trầm xuống, nhếch miệng  nhạo một tiếng.
“Tỷ  xuống một chuyến.”
Ngu Tân Di đặt bút cầu nguyện  trong tay của Ngu Linh Tê, chỉ trong chớp mắt, nàng   xuống lầu chào hỏi Ninh Tử Trạc.
Sau một lúc, Tiết Sầm từ  lầu  lên,  với Ngu Linh Tê: “Nhị  .”
“Sầm ca ca.” Ngu Linh Tê  nghĩ đến  sẽ  lên, chào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-166-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Dưới hành lang.
Ninh Ân  thấy hai  chào hỏi với , mặt  đổi sắc mà cầm viên đá đang chảy ở đáy bát, cho  trong miệng.
Gai mắt. Hắn giễu cợt.
Ngu Linh Tê  chuyện với Tiết Sầm  một lúc, liền  lên cầu tranh, nàng đốt đèn cầu nguyện giúp Đường Bất Ly.- ,  truyện  hơn  app TYT -
Ánh đèn lưu luyến đầy đường càng chói mắt hơn.
Gai mắt quá.
Ninh Ân chậm rãi cắn cục đá cho đến khi vang lên tiếng răng rắc.
Hắn nheo mắt , cúi đầu  bộ quần áo trắng tinh của   cau mày .
Nếu bộ quần áo  nhuốm máu, sợ là sẽ  mất  sự vui vẻ của Ngu Linh Tê.
Lại cho cục đá  trong miệng, Ninh Ân bình tĩnh gõ ngón tay.
Hắn  g.i.ế.c Tiết Sầm,  đời   phương pháp là cắt bỏ tâm tư.
Chỉ là   tình cảm từ nhỏ đến lớn ,  quyền lợi của nhà họ Tiết,  thể coi là cái gì đây?
……
Ngu Linh Tê từ  lầu  xuống , tìm thấy Ninh Ân đang ở hành lang.
Tư thế  của  vẫn như lúc đầu, con ngươi ẩn dấu  bóng mờ của màn trúc, bát đá trong tay  trống .
“Vệ Thất!”
Ngu Linh Tê chạy chậm đến, thở phì phò, nàng  nhỏ: “Ngươi đoán   mới  ?”
Ninh Ân liếc nàng một cái, độ ấm trong con ngươi dần nhạt .
Dựa  lan can chạm khắc một lúc lâu,   như   : “Ta   hứng thú với việc ‘tiểu thư cùng  đàn ông khác   thì thầm’.”
Ngu Linh Tê giật , bật  : “Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Ninh Ân chậm rãi : “Đang suy nghĩ một  việc  thể  bản  vui vẻ nhưng  khiến tiểu thư  vui.”
Ngu Linh Tê bật .
Nàng cong mắt : “Ngươi  theo ,  đưa ngươi  đến nơi .”
Ninh Ân vẫn  nàng như cũ, dường như  xuyên qua nơi sâu thẳm trong linh hồn nàng.