Dường như Ninh Ân  thấu  suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt : "Ta là  vô tâm, tiểu thư cũng đừng hi vọng ngày mai  thể sống yên , trừ phi..."
Hắn cụp mắt   đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê, nở nụ  đầy ẩn ý.
......
Mê Truyện Dịch
Trong hoàng cung, lầu Quỳnh Ngọc  bảo vệ  nghiêm ngặt.
Hoàng hậu mặc một chiếc áo choàng phượng hoàng bằng vàng  thêu phức tạp, đang  ngắm đèn trời cùng với Hoàng đế ở bên ngoài cung, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho ông .
Cuối cùng ánh mắt Hoàng đế cũng  lên khuôn mặt Hoàng hậu, chỉ thấy bà  vẫn đang  lên trời,  tranh đoạt sủng ái, điều   gợi  một  ký ức ấm áp thời còn trẻ.
Hoàng đế  quen với việc  những  phụ nữ khác nịnh nọt, nhưng khi càng lớn tuổi ông  càng nhận  giá trị của sự lãnh đạm và yên tĩnh của Hoàng hậu.
Vẻ mặt Hoàng đế trầm xuống, vỗ vỗ tay Hoàng hậu: "Thái tử  chịu cố gắng,  vất vả cho Hoàng hậu ."
"Việc của thần  chỉ là chuyện nhỏ,  mệt cũng  mệt bằng Bệ hạ."
Vẻ mặt Phùng Hoàng hậu   đổi, tiếp tục xoa bóp,  mạnh cũng  nhẹ: "Trong lòng Đàn nhi kính trọng Bệ hạ nhất, chỉ là   thể hiện thế nào. Hôm qua y còn    tìm  tung tích của Thất Hoàng tử, y  thể như một bạn và cùng  chia sẽ những lo lắng của Bệ hạ."
Nghe , Thôi Ám đang  bên cạnh bỗng nhíu mày.
Hoàng hậu  điên ?
Tam Hoàng tử ngốc nghếch, Bát Hoàng tử mới hai tháng tuổi, Thất Hoàng tử chính là kình địch lớn nhất của Thái tử.
Lẽ  Hoàng hậu  trừ khử Ninh Ân và Ngu gia mới đúng chứ,   chủ động tiết lộ với Hoàng đế tin tức Ninh Ân  chết.
"Thất Hoàng tử?"
Thật sự Hoàng đế  nhớ đến đứa nhỏ xuất hiện trong lãnh cung lạnh lẽo , thậm chí còn  nhớ rõ dung mạo như thế nào, nhíu mày : "Lệ phi  ám sát khi trốn khỏi cung,    lão Thất c.h.ế.t  tìm thấy t.h.i t.h.ể ?"
Phùng Hoàng hậu : "Năm đó đúng thực Đại Lý tự  kết án như , nhưng Ngu tướng quân  điều tra lâu như ,  nhanh sẽ  tin vui..."
"Ngu Uyên?"
Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu, im lặng một lúc lâu  hỏi: "Ngu Uyên cũng tham gia?"
Nhận    sai, vẻ mặt Phùng Hoàng hậu  biến sắc,  đến một bên vén váy quỳ lạy: "Thần  lỡ lời. Hôm , Thái tử đến thỉnh an, thần    Ngu tướng quân âm thầm điều tra tin tức của Hoàng tử, còn tưởng rằng Bệ hạ  lệnh..."
Nghe đến đây, cuối cùng Thôi Ám cũng hiểu  dụng ý của Hoàng hậu.
Ngay cả một kẻ  xa, bẩn thỉu như   cũng  thể  tán thưởng trong lòng: Chiêu mượn gió bẻ măng  của Hoàng hậu quả thực  tuyệt.
Hoàng đế trời sinh vốn tính đa nghi, kiêng kỵ triều thần công cao hơn chủ, cũng nghi ngờ con trai của . Quyền thế, đồ vật  nọ, từ  đến nay chỉ  Hoàng đế chủ động ban thưởng, chứ nhất quyết  cho phép  khác đến cướp...
Bằng , những vị Hoàng tử đời  c.h.ế.t giải thích như thế nào đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-170-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Lời  nhẹ nhàng của Hoàng hậu  đem quyền lực Ngu gia buộc chặt với Thất Hoàng tử đang sống lưu vong ở bên ngoài, chính xác là xúc phạm đến Hoàng đế.
"Được , bình ."
Hoàng đế vuốt bàn tay, suy nghĩ hồi lâu,   dậy : "Trẫm mệt , Hoàng hậu cũng nghỉ ngơi sớm ."
"Thần  cung tiễn Bệ hạ." Hoàng hậu khom  hành lễ.
Khi ngẩng đầu lên một  nữa, dáng vẻ phục tùng của Hoàng hậu   còn,   đó là sự lạnh lùng.
......
Ban đêm trời mưa phùn.
Buổi sáng thức dậy, những viên gạch xanh lam  ướt đẫm, còn sót  vài ngọn đèn ước nguyện  đường phố.
Ninh Ân cầm một quả nho tím,  bầu trời thật lâu, chán ghét : "Trầm Phong,   đừng bán nho nữa, chua quá."
Nhìn dáng vẻ vui buồn thất thường của chủ tử, Trầm Phong  chút oan ức. Nho chua  là  đặc biệt lựa chọn, nếu nho trong gánh quá ngọt, nhiều  mua sẽ   lợi cho việc trao đổi thông tin.
Ninh Ân cầm nho bước  phòng, đóng cửa , tháo lớp giấy dầu bọc bên ngoài , hờ hững liếc   đưa lên ngọn đèn châm lửa đốt.
Ngay khi tay   buông , ánh lửa rơi xuống đất, trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Trên bàn là khối ngọc bích màu đen  chạm khắc thô sơ.
Viên ngọc to bằng bàn tay.
Chỉ mới  chạm khắc sơ sơ, vẫn cần  chạm khắc tỉ mỉ hơn.
Ninh Ân cầm miếng ngọc đen trong tay, cẩn thận vu.ốt ve, nghịch ngợm.
Đợi ngọc khắc xong, cũng  đến lúc  nên .
Nỗi nhớ  cứ hiện lên trong đầu  tan biến như bong bóng.
Vậy thì, đưa    cùng.
Ninh Ân chống tay lên thái dương, nở nụ : Nàng  đồng ý   ?
Sau khi lâm triều, văn võ bá quan từ điện Kim Loan nối đuôi   .
“Đại tướng quân, Đại tướng quân xin dừng bước!”
Một thái giám cao tuổi khom  mà đến, tươi  gọi Ngu Uyên  : “Khẩu dụ của Hoàng thượng, mời Đại tướng quân dời bước tới Dưỡng Tâm điện một lát.”