Ngu Uyên đè nén sự kinh ngạc trong lòng, sửa sang  mũ quan,  đó dứt khoát cất bước  về phía Dưỡng Tâm điện, bước .
Chờ nội thị thông truyền xong, Ngu Uyên  điện lễ bái, mới phát hiện Tiết hữu tướng cũng ở đây,  bên trái cầm cây trượng bằng gỗ tử đàn trơn bóng, gật nhẹ đầu chào hỏi Ngu Uyên.
Mà  bên cạnh mài mực cho Hoàng đế,  là Đề đốc thái giám thần long thấy đầu  thấy đuôi*, Thôi Ám.
*thần long thấy đầu  thấy đuôi: ý chỉ bí ẩn,  nắm bắt 
“Ngu khanh  lên .”
Hoàng đế sai  ban ghế, lúc  mới trầm giọng : “Nhị vị đều là trọng thần văn võ trong triều, thức khuya dậy sớm, những năm gần đây  vất vả .”
Ngu Uyên lui sang một bên, trong lòng  rõ ràng, Hoàng đế gọi bọn họ  tuyệt đối  đơn giản chỉ là tán gẫu  chuyện phiếm như .
Mỗi một lời  của Quân vương rơi   thần tử, đều là quát cốt trọng đao*.
*quát cốt trọng đao: đao nặng chặt xuống tận xương, ý chỉ mệnh lệnh  thể chối cãi
Ngu Uyên nghiêm mặt, cung kính : “Nhận  sự tin tưởng của bệ hạ, nhận lộc của bệ hạ, vì  phân ưu chính là bổn phận của thần.”
Hoàng đế lắc đầu, : “Đêm qua trẫm mơ thấy Ngu khanh trách cứ trẫm giao cho quá nhiều gánh nặng cho ngươi,   bố trí phòng thủ kinh thành và vùng ngoại ô   hợp tác tra án ở Đại Lý tự, cũng   thời gian chăm sóc  nhà… Sau khi trẫm tỉnh , trong lòng hổ thẹn  thôi.”
Ngu Uyên    chuyện,   thấy Hoàng đế thở dài một tiếng, xúc động : “Ngu khanh là tướng tài Đại Vệ  trăm năm khó gặp, nếu mệt nhọc như , e rằng  trong thiên hạ sẽ chửi rủa trẫm khắt khe với công thần. Vì , trẫm  cùng Tiết hữu tướng thương nghị,  thể lệnh cho Hộ bộ thượng thư nội thị Thôi Ám giúp đỡ Ngu khanh, chia sẻ một vài công việc vặt vãnh  ?”
Nghe , Ngu Uyên chợt ngẩng đầu lên.
Làm  ông   hiểu chuyện Hoàng đế để cho các tướng quân, văn thần, hoạn quan cùng  xử lý quân vụ,  là chia sẻ, thật  là chia quyền.
Ngu Uyên nghiến chặt quai hàm cương nghị, ôm quyền : “Tạ bệ hạ săn sóc, thần sợ hãi! Chỉ là quân vụ liên quan đến vận mệnh quốc gia, dụng binh nuôi quân cần cẩn thận, Thượng thư và Đề đốc   là  trong nghề, mong rằng bệ hạ suy xét.”
“Ngu đại tướng quân xin yên tâm, thần tuy là hoạn quan, nhưng thời niên thiếu cũng là xuất  trong quân doanh.”
Người  chuyện chính là Thôi Ám, híp đôi mắt hung ác nham hiểm chậm rãi : “Sự vụ trong quân, thần cũng hiểu sơ sơ.”
Ngu Uyên  Thôi Ám tự báo xuất  từ quân doanh, lạnh lùng liếc mắt đánh giá   một cái.
 là  chút quen mắt, nhưng nghĩ   là  nào trong quân ngũ.
Người trong quân biến thành hoạn quan, chỉ   thể là phạm  trọng tội mới  phạt cung hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-171-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
*cung hình: hình phạt thiến
Bất kể là thế nào, Ngu Uyên cũng đều xem thường loại  .
Ông  đáp lời, mà  nghiêng đầu  về phía Tiết hữu tướng,  chỉ bởi vì hai nhà giao hảo, càng bởi vì vị lão nhân   năng lực ngữ định càn khôn*.
*ngữ định càn khôn: diễn tả lời   trọng lượng và  thể đóng vai trò quyết định, một câu  thể xác định hướng  hoặc kết quả của sự việc.
Tiết hữu tướng vu.ốt ve cây trượng tử đàn,     lời nào.
“Xem , quốc sự    giải quyết. Chuyện nhà của hai vị ái khanh, cũng  giải quyết mới .”
Hoàng đế bật ,  dậy : “Nghe  cháu đích tôn của Hữu tướng khiêm tốn như ngọc, cùng với tiểu nữ nhi của Ngu khanh là trai tài gái sắc, thật  trẫm  lòng tác hợp hai nhà  càng thêm ,   ý của hai khanh như thế nào?”
Ngu Uyên  thế  hiểu rõ.
Ngu gia nhiều thế hệ an phận, gần nhất điều duy nhất đáng giá Hoàng đế kiêng kị như thế, chỉ  sự tồn tại của Thất hoàng tử.
Hoàng thượng  Ngu gia cùng Thất hoàng tử lén lui tới, cho nên mượn chuyện  cảnh cáo bọn họ, cũng là để chèn ép.
Trên cung thành, một tầng mây thật dày che khuất mặt trời, một tầng mây bồng bềnh âm u.
…
Nề nếp Ngu gia chính trực hòa thuận, Ngu Hoán Thần tuy rằng  thành hôn lập phủ, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đưa thê tử về chủ trạch dùng bữa.
Giờ Thìn, Ngu Linh Tê   ghế trống trải, hỏi: “Cha ?”
Ngu Hoán Thần mới   thường phục,  thắt nút bao cổ tay  : “Sau khi lâm triều, Hoàng Thượng gọi phụ  và Tiết hữu tướng , hẳn là  chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Cùng lúc?”
“Cùng lúc.”
Mê Truyện Dịch
Nghe , Ngu Linh Tê như suy tư điều gì.
Bây giờ biên cảnh an , cũng   thiên tai chiến loạn,  thể  đại sự gì khiến cho Hoàng đế cùng lúc triệu kiến hai đại trọng thần văn võ?
Đều  quân tâm khó dò, Ngu Hoán Thần cũng đang cân nhắc việc , cau mày vội vàng và cơm hai cái,    quan bào   ngoài, ngay cả Tô Hoàn tự tay  bánh đậu đỏ cho ,  cũng  nếm thử.