“Nếu tiểu thư trốn ở đây để ám sát, sợ là giờ  mất mạng .”
Ninh Ân khẽ miết vành tai Ngu Linh Tê, vẫn còn tâm tư trêu ghẹo nàng.
“Phì phì, ai thèm ám sát ngươi?”
Ngu Linh Tê phủi phui cho hết đen đủi,  mới chỉnh sửa  cổ áo   kéo nhăn, thấp giọng hỏi: “Cha  gì với ngươi đấy?”
Đôi mắt Ninh Ân đen láy thăm thẳm sâu, như chất chứa màn sương đen   điểm đầu cuối,  nàng hỏi: “Tiểu thư hy vọng ông   gì?”
Ngu Linh Tê  , bảo: “Bất kể tương lai  khó khăn thế nào thì đương nhiên  mong là  và cha  thể đồng tâm hiệp lực, bình an trôi chảy.”
Ninh Ân nở nụ , sương đen trong mắt như  xua tan bằng hết, hỏi: “Lúc  tiểu thư cho phép  mang theo một thứ  khỏi phủ, giờ còn tính toán ?”
Ngu Linh Tê   kiểu miệng  mà lòng  tin, gật đầu hỏi : “Tự dưng nhắc đến chuyện   gì?”
Tự dưng nàng nảy sinh tâm lý mâu thuẫn, mong đợi   thể sớm ngày đoạt  hết thảy những gì thuộc về ,   sợ nay mai  sẽ  .
Ninh Ân vẫn  trả lời, chỉ giơ tay vuốt một lọn tóc  gió đêm thổi tung bay của nàng, sâu xa : “Tiểu thư nhớ rõ những lời  là đủ .”- ,  truyện  hơn  app TYT -
Trong thư phòng.
“Trên   quả thật  tín vật hoàng thất độc nhất vô nhị,  thể  giả .”
Ngu Uyên   ghế giữ, trầm giọng bảo: “Tuổi còn trẻ mà   thể nắm bắt  bộ khí thế đàm phán trong tay, tiến lui  điều… Tuế Tuế   sai,   tuyệt đối   kẻ tầm thường.”
Thậm chí còn cao tay quyết tuyệt hơn cả những  như bọn họ.
Ngu Hoán Thần  vẻ mặt nghiêm trọng của phụ , hỏi: “Thất hoàng tử  bàn điều kiện gì với cha?”
Hồi tưởng  nội dung cuộc  chuyện trong thư phòng, sắc mặt của Ngu Uyên  càng thêm nặng nề.
Mê Truyện Dịch
…
Cơn giông mùa hè luôn ập đến bất chợt, giông về là gió giật lồng lộng.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế mở một quyển tấu chương , nhíu mày,  mở  một quyển khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-176-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Mở liên tục mấy quyển, đều là tấu chương thông tri của Lễ bộ và Ngự Sử đài, xác minh lời đồn Thất hoàng tử  chết, khẩn cầu Hoàng đế sớm ngày xác minh  phận , tiếp con đỏ về với tông tộc, nối dài hương khói hoàng gia.
Hoàng đế quẳng tấu chương sang một bên, mệt mỏi xoa xoa giữa mày.
Lệ phi quả thực là mĩ nhân thiên hạ hiếm , lúc  ông   tiếc  giá để cướp  về tay cũng là thật, phiền chán sự lạnh nhạt, cứng cỏi của nàng  cũng là thật.
Khi tình cảm mãnh liệt ban đầu nguội lạnh dần, nốt chu sa biến thành m.á.u con muỗi, sự tồn tại của đứa trẻ   trở thành vết nhơ khổng lồ  con đường trở thành minh chủ của ông .
Thậm chí ông  còn hy vọng Lệ phi và đứa con  cứ thế biến mất, xóa mờ   vết nhơ g.i.ế.c  cướp tẩu tẩu của  , bởi thế lúc  mới đồng ý…
Thôi, nghĩ  chuyện cũ khi xưa  chi.
Lão thái giám  bên cạnh  thấu nỗi lòng của Hoàng đế, vội quỳ lên  xoa vai đ.ấ.m chân cho ông , quan sát hồi lâu mới dám nhỏ giọng thưa: “Nếu bệ hạ cứ mặc kệ để đó thì chắc chắn lời đồn đãi sẽ ngày một tràn lan. Như lão nô thấy,  bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, ngược  sẽ thể hiện rằng bệ hạ thương con như mạng, vun đắp  danh nhân đức, khoan dung, độ lượng của bệ hạ… Huống chi, Ngu tướng quân  dâng thư đồng ý giao quyền, việc tứ hôn cũng đang  trình lên, những điều bệ hạ lo lắng đều   giải quyết cả,  thể kê cao gối mà ngủ .”
“Đón  về thực  cũng chẳng  chuyện gì to tát, đặt  mí mắt trẫm ít   hơn là để cho nó ở bên ngoài  xằng  bậy.”
Hoàng đế suy nghĩ, bảo: “Chỉ là lão Thất   quyền kế thừa ngôi vị Hoàng đế, thông minh quá mức dẫu  cũng  ,  nhổ sạch nanh vuốt của nó, để nó an phận thủ thường mới .”
…
Trời mưa to, khách   thanh lâu thưa thớt.
Chỉ  tiếng tì bà tình tang, giảm nhẹ  khí oi ả  phần nào.
Trong phòng   lầu, Chiết Kích cúi đầu : “Điện hạ, tất cả  an bài thỏa đáng, chỉ chờ gió Đông cuối cùng.”
“Gió Đông?”
Ninh Ân tựa lên cửa sổ, ngón tay thon dài gõ từng nhịp hững hờ: “Bao giờ thu lưới tự  quyết định, cần gì đến gió Đông.”
“Thuộc hạ lỡ lời!” Chiết Kích đeo thanh trọng kiếm  lưng, quỳ lạy xin tội.
Ninh Ân quả hiểu Hoàng đế, chuyện g.i.ế.c  cướp tẩu tẩud4ê khi xưa là ông  đàn áp, quyết sẽ  để vết nhơ  lộ  ngoài, tất nhiên sẽ lựa chọn một điều nhịn bằng chín điều lành, tiện bề duy trì hình tượng từ ái  minh của ông .
Hắn  khẩy một tiếng, liếc  Chiết Kích một cái: “Đứa nô tỳ ở Triệu phủ  ?”
Chiết Kích đáp: “Đã  như điện hạ dặn dò, sắp xếp cho ở gian chứa củi ở đây.”