“Không  tiểu thư  đồng ý cho phép  lấy một thứ từ Ngu phủ ?” Ninh Ân xoa gương mặt của mỹ nhân trong rương, mang theo sự trân trọng, chậm rãi : “Ta  mang , chỉ  tiểu thư mà thôi.”
“Lúc   dỗ  đồng ý, cũng   yêu cầu là mang  sống .”
Quả thật Ngu Linh Tê lo lắng một phen, hành động  của Ninh Ân  khỏi  quá hoang đường.
 mà nghĩ , nếu  hoang đường,  cũng   là Ninh Ân.
“Ai   nhớ mong thứ gì đó,  thể là một  sống chứ?”
Ninh Ân ngay cả đuôi lông mày khóe mắt đều lộ  vui vẻ, nhẹ giọng : “Không mang bảo bối theo bên ,   thể yên tâm ?”
Biết rõ giọng  của Ninh Ân chọc ghẹo  cực kỳ mê hoặc, khi  đến hai chữ “bảo bối”, mặt của Ngu Linh Tê  kiềm chế  khô khốc, hai má lộ  nét ửng đỏ quyến rũ.
Nàng đỡ vách hòm  dậy, che giấu vui vẻ, xoa nhẹ cổ: “Làm thật giống như cái quan tài,   sợ hết hồn.”
Ninh Ân  : “Nếu  là quan tài thì  khỏi quá nhỏ, hai    .”
Ngu Linh Tê nghi ngờ.
Bàn tay Ninh Ân vỗ vỗ vị trí bên cạnh nàng, thử thử : “Nếu là quan tài,  cũng  thể  ở đây.”
Vẻ mặt  tự nhiên,  phân rõ là đang  giỡn  là thật tính toán như .
“Còn  mê sảng.”
Ngu Linh Tê kìm nén trái tim bất ngờ đập thình thịch, đỡ mép hòm  dậy.”
Miệng hòm tuy lớn, nhưng dù  một nữ nhân trưởng thành  bên trong vẫn  chút gò bó.
Ngu Linh Tê cảm giác chân tê rần,    sức ngã trở về,  khỏi chớp mắt mấy cái,  một lúc lâu  động đậy.
Ninh Ân khẽ  một tiếng, xoay  cúi xuống một tay đỡ bả vai nàng, một tay vòng qua đầu gối nàng, bế nàng lên vững vàng  về phía giường.
Ngu Linh Tê  đặt  giường mềm mại, lúc  mới  cơ hội đánh giá  cảnh xung quanh.
Căn phòng   lớn, trang trí lịch sự tao nhã, những rõ ràng   thanh lâu  qua  . Dưới lầu mơ hồ   một chút tiếng   chuyện và tiếng xe ngựa lui tới,  lẽ vẫn còn ở một con hẻm nào đó.
“Đây là ?” Tay nàng chống giường hỏi.
“Trạm dịch.”
Lúc  chuyện, Ninh Ân  bên cạnh nàng, đưa tay cầm một mắt cá chân của nàng.
Mê Truyện Dịch
Bàn tay ấm áp dán lên, Ngu Linh Tê theo bản năng co rụt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-180-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ánh mắt Ninh Ân đảo qua, nàng lập tức ngoan ngoãn thả lỏng , trong nháy mắt   .
Lúc  Ninh Ân mới rũ mắt, đẩy vạt váy lên , ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhấn cẳng chân cân đối của nàng, xóa tan  cảm giác tê mỏi khó chịu.
“Tay ngươi   ?” Ngu Linh Tê thấy  tay trái của  quấn hai vòng băng vải.
Ninh Ân liếc mắt, bộ dạng  thèm để ý.
Ngu Linh Tê  chút đau lòng, đến âm thanh cũng nhỏ   nhiều: “Về  cẩn thận một chút,  thương đến tay là việc lớn.”
“Yên tâm,  ảnh hưởng đến việc hầu hạ tiểu thư.” Ninh Ân .
Hắn nhấn từ từ và cẩn thận, lông mi rủ xuống, tạo một cái bóng nhẹ, càng  cho sống mũi cao thẳng, môi mỏng, ngũ quan sâu sắc mà khôi ngô.
Ninh Ân nhấn xong chân trái  đổi sang chân , thâm chí  thích thú mà cầm mắt cá chân trắng như tuyết của Ngu Linh Tê, ước lượng,  vẻ kinh ngạc chỉ với một bàn tay  thể nắm trọn.
Mắt thấy ánh mắt  càng lúc càng phát  sự thích thú đen tối, tay cũng dần dần di chuyển lên , Ngu Linh Tê  ngứa, vội co chân bỏ váy xuống : “Được .”
Ninh Ân  thấy lòng bàn tay trống trơn,  ngón tay còn lưu  cảm giác ấm áp mềm mại,   lòng mà tặc lưỡi.
Ngu Linh Tê giả bộ như   thấy cảm xúc nhỏ của , khẽ chuyển động tay chân, hừ nhẹ một tiếng: “Lúc  mà ngươi còn mang   ngoài, lễ đính hôn ở Ngu phủ bận rộn  điên .”
“Không vội.”
Ninh Ân đặt tay lên  đầu gối, thản nhiên : “Ta  sai  để  thư cho cha nàng, thông báo một tiếng.”
Hay cho một câu “Thông báo một tiếng.”
Hai mắt Ngu Linh Tê  mở to, hít sâu một , cuối cùng bất đắc dĩ nản lòng mà thở dài.
Nàng  thể dự đoán  cha   khi  thấy Ninh Ân tiền trảm hậu tấu* để  bức thư, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngu Linh Tê  Ninh Ân chắc chắn sẽ vì nàng mà sắp xếp  hết tất cả,  thể bảo vệ an  cho nàng.  còn cha và  trưởng thì ?
Nàng   trong kế hoạch của Ninh Ân,  bao nhiêu phần bận tâm vì cha  và  nhà của nàng, trốn tránh cũng  thể  đổi  tình cảnh của Ngu gia.
 mà…
Ngu Linh Tê  Ninh Ân thản nhiên ở  ngâm , ánh mắt dần dần dịu :  mà  mắt.
Tất cả quá  ,   đến mức  trong lòng sinh ý nghĩ tham lam.
Suy nghĩ một lát, nàng  nhẹ : “Ninh Ân,   một bức thư cho cha  .”