Cho tới nay, Ngu Linh Tê đều đang suy nghĩ Ninh Ân có thể làm gì cho Ngu gia, lại hiếm khi nghĩ tới, nàng có thể làm gì cho Ninh Ân.
Nàng từng mang trong lòng may mắn, mong chờ có thể giải quyết vẹn cả đôi đường, vừa  nỡ bỏ Ninh Ân, vừa lại  thể bỏ được người .
 nàng rất rõ, chuyện này  khác gì uống rượu độc giải khát.
Trốn tránh ban hôn đổi lấy thoải mái, chỉ là áp lực và nguy hiểm, để cho cha,  và Ninh Ân gánh chịu mà thôi.
Chuyện triều ̀nh từng bước gây sốc, kiếp trước Ninh Ân cũng vô tư, mới có thể   kiêng nể gì như vậy.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng gà gáy, trời sáng rồi.
Ngu Linh Tê rất nhẹ nhàng, cẩn thận nâng cánh tay Ninh Ân lên, nhét bàn tay  lạnh cứng của hắn vào trong chăn, cẩn thận chỉnh góc chăn cho hắn.
Sau đó từ từ ngồi dậy, giẫm lên nền gạch lạnh lẽo xuống giường.
Nàng mò mẫm  tường, tìm thấy ô vuông nhỏ  nổi bật , nhẹ nhàng ấn một cái, cửa mật thất mở  lần nữa.
Nàng  đầu lại nhìn, ánh sáng trắng xanh ban mai rơi  khuôn mặt đang ngủ của Ninh Ân, yên tĩnh mà lại yếu ớt.
Trong tủ nửa mở nhét đầy y phục xinh xắn tinh tế, sự ngọt ngào mà nàng đánh cắp hôm nay.
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên Ngu Linh Tê có chút thương cảm, nàng cảm thấy nên để lại một bức thư cho Ninh Ân, nhưng  tìm thấy giấy mực.
Bàn ghế trong phòng cũng bị hủy kha khá, chỉ có gương đồng  đặt ngay ngắn  bàn trang điểm, cũng  biết  này còn có cơ hội cài trâm cho Ninh Ân  .
Đang nghĩ, trong gương xuất hiện một khuôn mặt ́i nhợt tuấn tú.
Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run lên, kinh ngạc  đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Ninh Ân  biết tỉnh từ lúc nào, đang khoác áo dựa vào cửa mật thất, nhếch đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng.
Mặt hắn trắng như vậy, ngược lại càng lộ  đôi mắt và mái tóc cực kỳ đen.
“Tuế Tuế dậy sớm như vậy, ̣nh   ?” Ninh Ân cười hỏi.
Ngu Linh Tê  Ninh Ân như một đứa trẻ  sai  bắt.
Nàng  ngờ Ninh Ân tỉnh  nhanh như , còn  kịp  những gì  nghĩ sẵn trong đầu, nàng  thấy Ninh Ân ho nhẹ một tiếng, chậm rãi   khỏi bóng tối của mật thất.
“Đêm qua  con chuột chui ,  kịp dọn dẹp sạch sẽ,  cẩn thận chạy lung tung đ.â.m  chân.”
Ninh Ân tùy ý giơ tay ấn một cái, giường   dời  khỏi chỗ, bức tường dày khép  như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-189-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ánh sáng ban mai trắng như bụng cá giống như bạc và sắt, chiếu  khuôn mặt gần như trong suốt của Ninh Ân, trong đôi mắt đen như băng hiện lên một nụ  nhẹ.
Ngu Linh Tê   chỗ khác, hé môi : “Ninh Ân, ...”
“Còn  rửa mặt chải đầu, vội cái gì?”
Ninh Ân  cắt ngang lời  của nàng, thu hồi tầm mắt từ mái tóc dài rối tung của nàng, mở ngăn kéo lấy  một thứ: “Ngồi xuống,  sẽ buộc tóc cho nàng.”
Ngu Linh Tê  ấn  chiếc ghế duy nhất trong phòng, đối diện với chiếc gương đồng  bàn trang điểm.
Ninh Ân thực sự cầm chiếc lược lên, từ từ xoắn mái tóc lạnh lẽo của nàng mà chải, búi lên.
Động tác của   tự nhiên, nếu   tận mắt  thấy những chuyện kinh tâm động phách tối hôm qua, Ngu Linh Tê sẽ nghĩ đó chỉ là một buổi sáng bình thường đến  thể bình thường hơn.
Ninh Ân búi tóc đơn giản cho nàng, bởi vì kỹ thuật  quen, búi tóc  lỏng lẻo, khiến cho nàng trong gương   chút lười biếng và sáng sủa.
“Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê  chọc thủng màn “thử” đẫm m.á.u đêm qua, chỉ  cong ngón tay và  nhẹ nhàng hết mức  thể: “Ta  về nhà.”
Nàng  chằm chằm biểu hiện của Ninh Ân trong gương.
 Ninh Ân ngay cả mắt cũng  nâng lên, ngón tay trượt xuống từ búi tóc buông thõng xuống cái cổ trắng nõn non nớt, gây  một trận tê dại.
“Thời tiết hôm nay  .”
Hắn bình tĩnh : “Đợi ăn xong  đưa nàng  dạo một chút.”
Ngu Linh Tê cong ngón tay chặt hơn, nàng  Ninh Ân đang chuyển hướng chủ đề.
Ninh Ân thông minh như , hiểu rõ lòng , chỉ cần nàng lộ  một chút ngượng ngùng nhỏ nhất cũng sẽ  thể lừa  ánh mắt của .
Ngu Linh Tê khẽ thở dài, đè tay Ninh Ân xuống,  dậy  rõ ràng hơn: “Ý của  là,   trở về Ngu phủ.”
Ninh Ân vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm,  nàng một lát, trầm giọng : “Ta  quen cúi đầu khom lưng, hiếm khi nổi giận  mặt Tuế Tuế. Cho nên Tuế Tuế cho rằng tính tình của   .”
Hắn cúi   gần, nâng cằm Ngu Linh Tê lên, dịu dàng : “Cái miệng  nên  trừng phạt.”
Khi  đến gần hơn, Ngu Linh Tê theo bản năng  chống tay  lồ.ng n.g.ự.c của ,  bận tâm đến thương tích của , cuối cùng tay chân luống cuống giơ lên che môi của  .
Môi  cũng  lạnh, chạm  thật tuyệt vời.
Ngu Linh Tê nuốt khan cổ họng,  tiếp: “Ra ngoài chơi hai ngày thì   vui.  mà điện hạ, trong tình huống hiện tại,   thể tùy hứng  cùng  .”