Ngu Linh Tê thuận miệng hỏi hai câu về tình hình của Ninh Ân, tự cảm thấy   kiềm chế.
Không ngờ  ngay cả Đường Bất Ly cũng  nhận , đây cũng   là chuyện  lành gì.
Ngu Linh Tê từ từ nuốt miếng lê xuống, chén thuốc  tê liệt đầu lưỡi  thể phân biệt  là vị ngọt  chua, nàng  nhạt : “Trong triều đột nhiên  thêm một vị hoàng tử, ai mà  hiếu kỳ? Đừng  đến một  mang đầy bệnh tật như .”
“Cũng .   điều   vì , Hoàng thượng  thích Thất hoàng tử thất lạc mới tìm về , lâu như , ngay cả phong hào  cũng  , cũng   mấy  từng thấy bộ dáng của .”
Đường Bất Ly cắt miếng lê nhét  miệng , chống cằm : “Theo  thì  Thất hoàng tử còn chẳng bằng  bình dân áo vải tự do nữa! Cần gì  về cung tranh vũng nước đục đó?”
Ngu Linh Tê cụp mắt xuống.
Nàng  tại  Ninh Ân   về, nơi đó chôn vùi m.á.u và hận thù của .
Ngực  bắt đầu ngột ngạt, cơn đau dày đặc kéo đến, Ngu Linh Tê vội vàng lấy viên mơ muối tiêu để trấn tĩnh.
Hai tháng qua đa  là nhàn nhã ngọt ngào,   lâu nàng  thèm cay, nhất thời cổ họng  sặc, hắng giọng chuyển chủ đề: “  A Ly, ngươi   ngươi đính hôn, đó là nhà nào?”
Nhắc đến vấn đề , lông mi Đường Bất Ly cụp xuống , lãnh đạm : “Là cháu của Trần Thái phó, Trần Giám.”
Nghe  tên Trần Giám, trong lòng Ngu Linh Tê lộp bộp.
Nàng nhớ rõ kiếp  Đường Bất Ly cũng gả cho Trần Giám,   bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa,  khi thành  diện mạo lộ rõ vẻ dâm ô  thể nghi ngờ. Sau    Trần Giám say rượu lỡ lời,  lưng nhục mạ Nhiếp Chính vương Ninh Ân,  rút lưỡi  mặt  .
Vận mệnh vòng  vòng , liệu   sẽ  về điểm xuất phát?
“A Ly đính hôn là việc mừng,  vốn nên vui mừng.”
Ngu Linh Tê cẩn thận tìm từ, nhắc nhở : “Có điều   Trần Giám  đa tình ngạo mạn, mang tiếng , cần  suy nghĩ kỹ .”
“Thật ? Vậy tại  tổ mẫu phái   thăm dò, đều  Trần Giám là chính nhân quân tử thật thà nho nhã....”
Đường Bất Ly đoán Trần gia mua chuộc  bà mối, trong lòng bỗng dưng sinh nghi ngờ, càng thêm chống đối với hôn nhân .
Chú ý đến Ngu Linh Tê vẫn còn đang bệnh, Đường Bất Ly    phiền nàng về những chuyện , vì   như  thèm để ý : “Không  những điều  nữa, ngày hôm qua khi  chép kinh văn cầu phúc cho tổ mẫu, thuận tiện liền chép cho ngươi một phần,  tìm trụ trì chùa Kim Vân khai quang, khi ngủ đặt ở  gối đầu,  thể giải trừ tai họa và bệnh tật.”
Nói xong Đường Bất Ly lấy  một cái túi, bên trong một xấp kinh văn  tay thật dày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-193-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê  Đường Bất Ly bình thường ghét nhất  sách  chữ, mà nay  vì nàng chép  ít kinh văn cầu phúc, phần tình nghĩa   nàng  an ủi  ít.
“Cảm ơn A Ly.”
Hai tay Ngu Linh Tê nhận lấy cái túi để  gối đầu,  : “Cái tiểu lang quân chép sách của ngươi ?”
“Cái gì lang quân?”
Đường Bất Ly sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng  nàng  thư sinh gặp trong đêm Thất Tịch, bèn suy sụp : “Ồ, ngươi  là Chu Uẩn Khanh , nào  tiền nhàn rỗi chép sách cho ? Sau Thất Tịch liền đuổi  .”
“Ai cơ?”
Ngu Linh Tê hoài nghi   nhầm tên: “Ngươi   tên gì cơ?”
“Chu Uẩn Khanh, Uẩn trong chất chứa, chứa đựng, Khanh trong khách khanh*.”
*thời xưa dùng để chỉ những  ở các nước chư hầu  quan ở bản quốc.
Đường Bất Ly nghi ngờ  biểu hiện của Ngu Linh Tê, hỏi: “Có chuyện gì ?”
Thì  đúng là !
Ngu Linh Tê ngạc nhiên một hồi lâu, đột nhiên vô cùng nghiêm túc cầm tay Đường Bất Ly: “A Ly, ngươi  thể tìm Chu Uẩn Khanh trở về ? Tìm  , là điều .”
Nàng mơ hồ nhớ rõ kiếp  Trần Giám say rượu nhục mạ Nhiếp Chính vương,  mặt    rút lưỡi, c.h.é.m đầu.
Phụ trách án  là một trong những  tín  trướng Ninh Ân, Thám hoa lang,  mệnh danh là “Phán quan mặt lạnh”,  mới  thăng chức tại Đại Lý tự khanh - Chu Uẩn Khanh.
Kinh thành tổng cộng  thể nào  hai Chu Uẩn Khanh.
Đường Bất Ly vẻ mặt mờ mịt, để quả lê ăn dở xuống, vươn tay sờ nhiệt độ  trán Ngu Linh Tê: “Không  việc gì chứ Tuế Tuế? Sao cứ  chuyện kì kì quái quái?”
Sau khi Đường Bất Ly thì thà thì thầm rời , hạ nhân  đến bẩm báo,  Tiết phủ phái  đến tặng nhân sâm, tổ yến cùng những thứ khác.
Nghe thị nữ , Tiết Sầm cũng  đến hai , mỗi  đều  thật lâu  rời  với đôi mắt đỏ hoe.
Lúc  Ngu Linh Tê bệnh đến mức tinh thần  rõ,   thị nữ   phóng đại lên ?
Mê Truyện Dịch