Nàng lo lắng trong lúc săn thú xảy  vấn đề gì.
Tuy rằng “vết nhơ” của Ninh Ân   tư cách đoạt trữ, nhưng sự xuất hiện của , sẽ  lộn xộn bố cục triều đình,  đau mắt một  .
Đầu óc Ngu Tân Di  nhanh nhạy bằng Ngu Hoán Thần, thẳng thắn : “Hoàng đế đột nhiên  phong hàn, long thể  bệnh nhẹ,  sớm dỡ trại hồi cung.”
Ngu Linh Tê kêu một tiếng, nhưng  nhẹ nhàng thở .
Ngu Hoán Thần thu biểu cảm của tiểu   trong mắt, xoay  xuống ngựa : “  Tuế Tuế, sắp đến sinh thần của Hoàng hậu nương nương,   nữ quan của cung Khôn Ninh tới truyền lời, tuyên   cung chúc thọ.”
Quả nhiên, mày Ngu Linh Tê  giãn   cau .
Ngu Hoán Thần  đành lòng.
 so sánh,  càng      vì Ninh Ân  cuốn  vòng xoáy nguy hiểm,  thở dài một tiếng: “Tỷ tỷ sẽ  cùng , chuẩn   một chút, Tuế Tuế.”
Ngày chín tháng mười, sinh thần của Hoàng hậu nương nương, trong cung đại yến.
Khi mới tờ mờ sáng, Ngu Linh Tê  rửa mặt chải đầu,  bộ váy tay dài tinh tế, tao nhã.
Cách biến cố kiếp  một  thời gian, nếu nàng nhớ  nhầm, lúc  Ninh Ân giấu tài, ru rú trong nhà, cực ít khi xuất hiện  triều thần.
Thọ yến của Hoàng hậu, Ninh Ân  sẽ  tham dự?
Nhớ rõ kiếp  thúc thúc nịnh bợ đám quyền quý trong yến hội,  để Ninh Ân  mắt.... Ngu Linh Tê nhất thời  mừng  lo.
Thọ yến của Hoàng hậu, mỗi trang sức của các vị phu nhân, quý nữ đều  cấp bậc, tránh cho cành  đẻ cành con, Ngu Linh Tê nghĩ nghĩ vẫn lấy trâm Thụy Vân  búi tóc xuống, để  trong ngăn kéo.
Giờ Tỵ, cửa cung nhốn nháo đầy hương xe bảo mã.
Ngu Linh Tê theo tỷ tỷ xuống xe, liền thấy một  ảnh  tới, ngọc bội leng keng, hướng nàng trong trẻo kêu: “Nhị  .”
Tiết Sầm chờ ở đây, Ngu Linh Tê cũng  kinh ngạc.
Dù  hai nhà kết    đều , là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cố ý tác hợp, tính chất khác   lớn, cho nên trong trường hợp , vì ơn vua mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, nàng cùng Tiết Sầm nên tới khấu tạ long ân.
Ngu Linh Tê lộ  nụ  khéo léo, đáp lễ : “Đợi lâu .”
Mê Truyện Dịch
Cô gái  mặt búi tóc phi tiên, lộ  cổ trắng nõn thon dài, chiếc váy đỏ nhạt phiêu diêu trong gió, khiến ánh mặt trời đều ảm đạm thất sắc.
Trong mắt Tiết Sầm tràn đầy thỏa mãn cùng hài lòng, cho dù ánh mắt Ngu Linh Tê bình lặng như nước,   điểm gợn sóng.
Hắn   , ôn nhu : “Nhị   mời, Ngu đại cô nương mời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-195-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Linh Tê cùng Tiết Sầm  , liền khiến ồn ào nho nhỏ.
Không  Hoàng thượng an bài Lễ bộ như thế nào, rõ ràng Ngu gia và Tiết gia văn võ hai nhà cách xa , bàn yến tiệc  ở cùng một chỗ.
Được .
Ngu Linh Tê lập tức nhíu mi, đành   cạnh Tiết Sầm.
Mới  , liền  thấy một hồi huyên náo.
Có  khe khẽ : “Mau  kìa, là Thất hoàng tử đến!”
Tay cầm chén  của Ngu Linh Tê run lên, đổ  hai giọt.
Tại    đến đây?
Chẳng lẽ là nàng nhớ sai?
Trong cơn mê mang, thái giám cao giọng hô: “Thất hoàng tử đến...”
Trên bức tường cung điện, xuất hiện một  ảnh, tay cầm chiếc quạt giấy, bóng hình quen thuộc với áo bào tím mũ ngọc chậm rãi xuất hiện.
Trong phút chốc, trái tim Ngu Linh Tê dường như nghẹt thở, dường như thấy  kiếp .Ninh Ân còn trẻ  vùi dập, ở trong tượng tượng    là một  hiền lành và giản dị.
 khi  thấy bóng  cao lớn  tuấn nhưng  chút trắng bệch với áo bào màu tím và thắt lưng ngọc, nhất thời sự khinh bỉ trong mắt    che mất bởi sự kinh ngạc, chậm chạp một hồi mới   lục tục  dậy hành lễ.
Tiết Sầm ở một bên   dậy  chắp tay,   thấy gương mặt của Thất hoàng tử, phút chốc  cứng đờ .
Gương mặt của Thất hoàng từ   giống như đúc với tên thị vệ  dụ dỗ Nhị   vượt khuôn phép như thế?
Vệ Thất, Vệ Thất…
Hầu kết của Tiết Sầm khẽ nhúc nhích, chậm rãi khép tay áo     sang Ngu Linh Tê đang ở bên cạnh một chút theo bản năng.
Ngu Linh Tê nheo mắt, nàng theo các nữ quyến quỳ gối xuống cúi chào, hàng mi nhỏ dày  rung động, ánh sáng lộng lẫy của trâm  tóc mai chiếu  trong mắt nàng khiến đôi mắt nàng tràn  ánh sáng trong suốt và lấp lánh.
Lúc nàng đối mặt với Tiết Sầm, trong lòng nàng  từng dấy lên ngọn sóng lớn như thế.
Hầu như nàng  dùng  bộ sức lực của  mới  thể kiềm chế  bản   nâng mắt lên  .
Trong tầm mắt, một màu tím sẫm  quần  qua  mặt, đôi giày quan mày đen cũng  dừng  một chút nào.
Gió ngừng thổi, mùi đàn hương lành lạnh tan biến  còn chút bóng dáng.