“Nhị  !”
Giọng  của Tiết Sầm truyền đến từ bên cạnh, lúc  Ngu Linh Tê mới như từ trong cơn mơ tỉnh , nàng chậm rãi  dậy, trở về vị trí cũ.
Ninh Ân  xuống ở phía , cố chấp uống cạn ly rượu, áo bào màu tím càng  nổi bật gương mặt  tuấn của  đang càng ngày càng lạnh , tầm mắt lơ đãng  từng dừng  ở vị trí hai nhà Tiết gia và Ngu gia, giống như một  xa lạ đến dự tiệc để uống rượu.
Hắn tới đây  cái gì?
Theo trí nhớ ở kiếp  của nàng, đoạn thời gian ,  chắc sẽ  xuất đầu lộ diện như  mới đúng.
Trong lòng Ngu Linh Tê liên tục gợn sóng lớn  ngừng, dù nàng cố gắng kiềm chế bản      nghĩ nữa nhưng đúng lúc bàn bên cạnh vẫn  tiếng thì thầm bàn tán về những chuyện liên quan đến Thất hoàng tử  ngừng nghỉ, những tiếng   giống như những con muỗi chui tọt  tai nàng.
Nàng nhẹ nhàng hít một , cầm lấy bánh ngọt với mứt  bàn   nhét  trong miệng từng cái như đúng , nàng  dùng cách  để  bản  phân tâm và thư giãn  một chút.
Trong lòng nàng bây giờ như  chọc một lỗ thủng  to, dường như chỉ  thể liên tục nhét đồ ăn  mới  thể che   cái lỗ đó mà  để thứ gì đó rơi .
Một bên, Tiết Sầm vẫn với thái độ bình tĩnh đưa chén nước  cho Ngu Linh Tê, trong mắt   hề che giấu  sự nghiêm nghị và lo lắng cho nàng.
Lại một tiếng chào vang lên, Thái tử  lên sàn, những tiếng bàn tán liên quan đến Thất hoàng tử mới dần dần lắng xuống.
Ninh Đàn   thấy Ninh Ân, đáy mắt   xẹt qua một nụ  lạnh lùng  rõ ràng.
“Thất  thật sung sức nha, cô đây liên tục lấy lễ mời  hết   đến  khác thì chẳng thấy bóng dáng  , hôm nay   nể mặt  dự tiệc .”
Lời  của Ninh Đàn ẩn chứa sự châm chọc,  đó  liếc một ánh mắt ẩn ý.
Lập tức một tên quan văn mặc bào phụ màu xanh lục hiểu ý  dậy, bưng ly rượu lên : “Thái tử điện hạ trọng  tài chiêu mộ  giỏi, đối xử  với tay chân, đúng là  phong độ của một minh quân! Thần là thầm nghĩ như , thần kính mời Thái tự điện hạ và Thất điện hạ một chén!”
Thái tử liếc mắt  Ninh Ân một chút,   kéo lên nụ  hứng thú : “Tuy  rượu ngon nhưng     thưởng thức. Nghe  Thất   lưu lạc bên ngoài lâu , nên cũng hy vọng  thể  sơ lược về tay chân đang hầu hạ ,    thể mời Thất  rót rượu cho cô  , để cho   chúng  cùng nâng cốc  chuyện vui vẻ chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-196-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Thái tử với bè phái  tay một  xướng một  họ, hiển nhiên họ đang chớ nhạo Ninh Ân từng lang thang  nô lệ cho  khác, đợi    chuyện mất mặt gây .
Mê Truyện Dịch
Mọi  trong tiệc cũng sống c.h.ế.t mặc bây,   ai cãi  vì Ninh Ân, Ngu Linh Tê  kìm  mà nhíu chặt mày.
Một bên, Ngu Tân Di cũng đè mu bàn tay của nàng , khe khẽ lắc đầu với nàng.
Ngu gia mới lui  khỏi mối nguy hiểm đầu ngọn gió, Thất hoàng tử    vững gót chân của , lúc  nàng mà  mặt chỉ  thể nhận  nhược điểm   và  liên lụy đến Ninh Ân.
Ngu Linh Tê cũng rõ lo lắng của tỷ tỷ nhà , nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Đang trong lúc nghĩ ngợi, một tiếng róc rách của bình rượu truyền đến  gian yên tĩnh.
Mọi  chỉ thấy Ninh Ân tự  rót một chén rượu  đến  mặt Ninh Đàn, giọng  chậm rãi : “Hoàng   minh thần võ   lòng dân, chén rượu  lẽ  nên để   ngu ngốc  kính hoàng . Mong rằng   lòng hoàng  vui vẻ, chỉ dạy nhiều hơn!”
Ninh Đàn  ngờ tới    lời như thế,  khỏi bắt đầu bật  ha hả, đắc ý nhận lấy ly rượu uống cạn sạch một .
 rượu    giống cái gì mà vô cùng mạnh,  mới  trong cổ họng  giống như lửa gặp dầu sôi càng đốt càng hăng,  tâm trí của Ninh Đàn hốt hoảng.
Gò má   ửng đỏ lên, ánh mắt cũng mơ màng vỗ lấy cánh tay Ninh Ân : “Thất   điều như  tương lai cô kế vị, tất nhiên sẽ phong ngươi  Vương để ở bên cạnh chăm sóc! Thế phong… Phong cho  là “Hôn vương”   ? Ha ha ha ha ha!”
Mọi  trong bữa tiệc lập tức sợ hãi, nhất thời yên ắng hẳn .
Đương kiêm Hoàng thượng đang  khỏe mạnh, Thái tử   kế hoạch lên chuyện “kế vị”  , đây chẳng  là kỳ diệu !
Người thông báo  ở cửa nhỏ màu vàng  thấy hai  Hoàng đế và Hoàng hậu  ngoài cửa, tức khắc như vịt đực  bóp cổ, sợ đến mức tắt giọng.
Hoàng đế đang  cảm lạnh  khỏi,   câu  quá giới hạn và vô liêm sỉ của Thái tử, lập tức giận đến mức gương mặt cùng chuyển từ xanh sang đen.