Không  Đường Bất Ly dùng thủ đoạn gì, nhanh chóng lấy  thẻ bài thông hành để   nội viện thanh lâu.
Thanh lâu chỉ tiếp khách nam, ban đầu Ngu Linh Tê định để Thanh Tiêu cầm thẻ bài thông hành  trộn , đưa Hồng Châu .
Không ngờ nội viện ẩn giấu  sâu, một thẻ bài, một khách chỉ  mà   , đừng  đến  mang một  sống sờ sờ .
Có mấy lời  thể nhờ  ngoài truyền lời giúp , Ngu Linh Tê nhất định  trực tiếp hỏi Hồng Châu, vì   khi nghĩ  nghĩ , nàng chỉ  thể tự   tìm hiểu.
Vừa nghĩ tới đó, xe ngựa lập tức dừng .
Đường Bất Ly mặc một y phục nam nhân màu quả hạnh, vén rèm xe ngựa bước xuống.
Nàng  dán bộ ria mép nhỏ  môi, cây roi dài mà nàng  mang theo  quấn quanh eo vài vòng, trở thành một công tử tuấn tú, long lưu.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ăn mặc mỏng manh xinh , “Đường công tử”  khỏi tức giận : “Tuế Tuế của , ngươi thực sự, hôm nay thực sự…”
Quận chúa Thanh Bình,  ghét  sách, từ ngữ hạn hẹp, cứ “thực sự” hơn nửa ngày vẫn  tìm  từ ngữ thích hợp để diễn tả, : “Bây giờ  thực sự cảm thấy danh hiệu “ nhất kinh thành” của ngươi quả thật  sai.”
Lần , thiếu nữ trang điểm giống (*) hoa nương, kim sa lộng lẫy,  thêm chút mềm mại quyến rũ,  giống thê , mà giống như tiên nữ giáng trần.
(*) Hoa nương: gái “bán hoa”
Chính Ngu Linh Tê cũng thấy  quen lắm.
Trên mặt nàng trang điểm quá đậm mà y phục  quá mỏng, nàng cau mày : “Ăn mặc mỏng manh như   thấy   thoải mái.”
Nàng  trang điểm đậm như  chỉ  một , đó là khi ở kiếp  nàng  ép buộc hầu hạ Ninh Ân.
 lúc đó là ở bên trong tẩm phòng thì cũng  sợ  mất mặt  ,  giống ngày hôm nay là rêu rao khắp nơi.
Nếu   chỉ  một thẻ bài thông hành thì ngoại hình dáng  của nàng   liên hệ gì với nam nhân bên cạnh, bởi vì mặc y phục nam nhân  dễ   thấu, nàng mới  vẽ vời thêm chuyện, trực tiếp đóng vai thành ái  của “Đường công tử”.
“Mặc dù Lãm Xuân Các  tiếp khách nữ nhân, nhưng cho phép nam nhân mang theo thê  của  đến dạy dỗ - học tập. Tuế Tuế giả  ái  của , theo   bên trong nội viện,  tìm cơ hội để ngươi  tìm   gặp.”
Đường Bất Ly lập  kế hoạch một cách chi tiết,  đó  hai   Thanh Tiêu và Thanh Lan đang đợi bên ngoài xe ngựa: “Các ngươi đợi sẵn ở tiền viện tiếp ứng, cẩn thận đừng đánh rắn động cỏ.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-200-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Sau khi thu xếp xong  việc, Ngu Linh Tê dùng khăn che kín mặt, theo “Đường công tử” xuống xe ngựa.
Ánh đèn, tiếng ồn ào lập tức xông thẳng  mặt, oanh ca yến hót vây quanh tứ phía, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Bước  Lãm Xuân Các, Ngu Linh Tê cảm giác nơi   quen thuộc.
Càng   sâu, cảm giác quen thuộc  càng trở nên rõ ràng hơn, mãi cho đến khi nàng  về phía nội viện dọc theo hành lang trưng bày hoa lệ phù phiếm, thoáng thấy mái hiên của phòng  nhô lên ở phía tây, nàng mới chắc chắn rằng   đến đây.
Khi tay nàng  mũi tên đâm, trúng độc   thương, Ninh Ân  đưa nàng đến trị thương ở một phòng riêng nội viện.
Chà, chẳng lẽ  nội ứng của  ở Lãm Xuân Các?
Suy nghĩ của nàng bay xa chốc lát, lập tức  thấy Đường Bất Ly đang ở bên cạnh ôm vai nàng,  khúc khích : “Ta   là điệu múa phương Tây của cô nương Tố Cầm  một  hai,  đặc biệt đưa ái  đến học, trở về múa cho bổn công tử giải trí  .”
Hóa  là hộ viện kiểm tra thẻ bài thông hành.
“Mời công tử và phu nhân , tuy nhiên…”
Hộ viện trả  thẻ bài thông hành cho Đường Bất Ly, liếc  Thanh Tiêu, Thanh Lam phía  một chút: “Thị vệ và hậu nhân   phép .”
Ngu Linh Tê   đầu , dùng ánh mắt  hiệu.
Hai  Thanh Tiêu, Thanh Lam  theo mệnh lệnh, lùi về  một bước,  đến địa điểm tiếp ứng  thống nhất .
Nội viện thanh lâu  hoa lệ, lộng lẫy như tiền viện, ngược   tao nhã,  thể  thấy tiếng đàn tì bà.
Quân nô dẫn cả hai  Đường Bất Ly đến tiểu lâu của cô nương Tố Cầm, tại hành lang, nàng tình cờ đụng độ một nhóm công tử giàu , quý tộc.
Một tên cầm đầu đỏm dáng, khoác lấy vai của  bên cạnh - : “Trần , chiếc lưỡi ba tấc đinh hương của Hồng Nhị cô nương, hương vị như thế nào?”
Người  gọi là “Trần ” chính là thanh niên (*) nhược quán, mày rậm mắt to trông  vẻ  đắn, đáng tiếc  mở miệng  lộ rõ bản chất, gả híp mắt, ngả ngớn : “Mê hồn tận xương,     đáng giá.”
(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên  20 tuổi là nhược quán.