“Chẳng trách  Trần  ở cùng nàng  lâu như ! Ha ha ha…”
Sau đó là những lời th.ô tục thật  thể chịu nổi.
Đường Bất Ly trầm mặc đột nhiên dừng bước chân.
Ngu Linh Tê  , khẽ gọi với vẻ hoài nghi: “A Ly?”
Đường Bất Ly giống như   thấy,  chằm chằm  đám bạn  kết giao với kỹ nữ, khuôn mặt  tuấn của nàng  trầm xuống.
Ngu Linh Tê  nàng ,   vài  đang từ từ đến gần,  chợt hiểu :  lẽ   gọi là "Trần " là vị hôn phu của Đường Bất Ly - Trần Giám - cháu trai của Thái phó.
Trước khi  thời gian để trấn an nàng, Đường Bất Ly   tay.
Nàng tháo roi dài quấn bên eo, sải bước về phía Trần Giám, cổ tay nàng vung lên, roi văng  như một con rắn.
Dưới ánh đèn lưu ly, tiếng kinh ngạc vang lên từ khắp nơi, Trần Giám lui về phía  phát  tiếng r.ên rỉ,  mặt xuất hiện một vết roi sưng đỏ.
Trần Giám che mặt tức giận : "Ngươi là ai? Tại   đánh !"
Đường Bất Ly vốn dĩ  hài lòng với cuộc hôn nhân , nhưng lúc  càng thêm tức giận, nàng cầm roi  lạnh lùng: “Ta là Đường tổ tông của ngươi! Đánh ngươi vì ngươi là một tên cẩu đại dâm tặc!”
Tiếng la hét của Trần Giám, khi tiếng kêu cứu của những  bằng hữu náo động đến hộ viện ở lầu  thì  quá muộn để ngăn nàng  .
Ngu Linh Tê đành  rút lui trong lúc hỗn loạn,   nhanh chân  về phía căn phòng để đồ linh tinh mà Thanh Tiêu  đến,   Hồng Châu ở đó.
Mê Truyện Dịch
Vừa bước xuống lầu, lập tức nằng suýt đụng  ai đó.
Nhìn kỹ , hóa  là một  quen -  từng cầu hôn nàng,  đó    bên ngoài mê ngoặc - Thế tử Thành An Bá.
Thảo nào bên trong sân của Lãm Xuân Các  bảo vệ nghiêm ngặt như , thật sự là (*) tàng long ngọa hổ, vô tình  ba bước đều  thể gặp một vị quan to quyền quý đến đây vui chơi.
(*) tàng long ngọa hổ: nơi ẩn giấu những quan lớn, quyền quý.
Hai   từng gặp mặt, Ngu Linh Tê vội vàng cúi đầu che mặt , nhưng   Thế tử Thành An Bá kéo : "Dừng ."
Trái tim của Ngu Linh Tê siết chặt : chẳng lẽ  nhận ?
Nàng cúi đầu thấp hơn, chỉ  hai hàng lông mi như run run bên ngoài tấm khăn che mặt.
Tuy nhiên, khi  thấy âm thanh "Hừ" của Thế tử Thành An Bá,    quanh nàng  : "Tên ngươi là gì? Sao   thấy bao giờ."
Khi  xong,   bắt đầu kéo tấm màn che mặt của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-201-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Trái tim Ngu Linh Tê  mới thả lỏng  nâng lên, nắm chặt khăn che mặt của , nàng lùi  đụng  một vòng tay vững chắc.
Thế giới nhất thời rơi   lặng.
Mùi đàn hương lạnh lẽo quen thuộc đọng , khiến nàng vô thức liên tưởng đến vạt áo màu tím trong bữa tiệc mừng thọ.
Ngu Linh Tê  cứng đờ, trái tim nàng chợt thắt chặt ,  nàng cảm thấy đau đớn dần lan rộng vô hạn.
……
Khi Tiết Sầm tỉnh dậy, trời  tối.
“Đây là… nơi nào?”
Xoa xoa cái gáy đau đớn âm ỉ,   dậy, thấy  đang   giường mềm mại chỉ mặc quần áo bên trong lỏng lẻo, bên cạnh là một nữ nhân bằng xương bằng thịt thơm tho  sát bên cạnh , phát  tiếng rên khe khẽ.
Tiết Sầm kinh ngạc sợ hãi, ngã khỏi giường, đem một đống đồ dùng ném xuống đất.
“Sao  như ?”
Người phụ nữ   bừng tỉnh, bất mãn ngáp một cái  dậy, kẹp tóc rơi xuống thái dương, chăn bông trượt xuống lộ  một mảng lớn cảnh xuân.
 Tiết Sầm thật sự   dũng khí để thưởng thức, khuôn mặt ửng hồng  đầu  chỗ khác : "Cô nương mau mặc quần áo , cái ... cái  còn  thể thống gì nữa!"
“Công tử là đang  đùa ! Tất cả những  đến chỗ chúng  đều là bảo c.ởi quần áo,  thấy ai bảo mặc quần áo.”
Nữ nhân   chút  hổ nào, dựa  Tiết Sầm khẽ : "Hơn nữa,   công tử cởi   vui vẻ ?"
Tiết Sầm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, quên hết phép tắc lễ nghi,  dậy đẩy nữ nhân   : "Ngươi đang  bậy! Ta... ..."
Hắn  lưng , vội vàng kiểm tra quần áo của .
Hắn  từng  nữ nhân nên  thể phân biệt   cảnh  mắt là  thất   . Trong lòng  tê dại, nhưng khi  thấy vài vết son đỏ tươi  n.g.ự.c và bụng, bỗng tay chân  trở nên lạnh toát.
Hoa nương  khuôn mặt như ngọc của công tử từ đỏ thẫm chuyển sang tái nhợt, nàng   khỏi giật , vươn ngón tay đỏ bừng  chọc  : "Công tử,   chứ?"
Tiết Sầm run rẩy đóng vạt áo , bởi vì tay  quá run quá, quấn thắt lưng  nhiều  vẫn  .
Nước mắt  trào   khóe mắt đỏ hoe, một lúc   mới khàn giọng : "Đi  ngoài."
Nhìn thấy yết hầu  nghẹn ngào, khóe miệng hoa nương giật giật.