Ngu Linh Tê hiểu rõ,  thẳng  dựa  thành xe,  đổi tư thế khác, : "Nếu    khác đến tìm ngươi, chứng tỏ bí mật    an . Ngươi cũng sẽ   giá trị lợi dụng nữa. Nếu ngay cả cọng rơm cuối cùng là Ngu phủ chúng  mà ngươi cũng   nắm chặt, ngươi  tin rằng hiện tại  sẽ để ngươi ở ven đường, một chút  ngươi sẽ  hung thủ thật sự trừ khử ?”
Nghe nàng phân tích như thế, Hồng Châu lập tức run rẩy.
"Ta   ! Cầu xin Nhị tiểu thư đừng bỏ mặc nô tỳ!”
Hồng Châu vội vàng quỳ xuống: "Trước khi Nhị cô nương đến, nô tỳ phụng mệnh  đưa   nhã gian thì gặp  Tiết nhị công tử. Nô tỳ cho rằng ngài  vì... Vì chuyện  mà đến, cho nên  tình thế cấp bách, cái gì cũng   với ngài .”
Nàng  nhiều  nhắc tới Tiết gia, trong lòng Ngu Linh Tê sinh  dự cảm  , mặt  biến sắc hỏi: "Ngươi    những gì với  ?”
"Nói về cái c.h.ế.t của tiểu thư... Chuyện  khi tiểu thư chết.”
Hồng Châu xoắn lấy tay áo vải thô, nghẹn ngào : "Hôm đó tiểu thư trở về từ nhà thủy tạ   thấy Nhị cô nương cùng với một thị vệ  cử chỉ  cận nên ... Muốn đến Tiết phủ, vạch trần việc Nhị cô nương  chuyện... Chuyện cẩu thả cho Tiết nhị công tử ,  cho ngài   còn ý  cầu hôn Nhị cô nương nữa. Thế nhưng giữ cửa ở Tiết phủ uy nghiêm, tiểu thư    thể   nên chỉ  thể canh giữ ngoài cửa với nô tỳ. Sau đó chờ đến lúc Tiết nhị công tử  cửa thì đuổi theo, mượn cơ hội mà vạch trần việc .”
"Sau đó thì ?"
"Sau đó đợi gần hai canh giờ mới  xe ngựa   từ Tiết phủ. Tiểu thư  thấy  hầu gọi  trong xe ngựa là "Tiết công tử" liền liều mạng  theo. Xe ngựa của chúng nô tỳ chậm một bước. Chờ đến lúc đuổi kịp xe ngựa của Tiết công tử thì ngài    lầu Túy Tiên , tiểu thư cũng đuổi theo..."
Nhớ  tất cả những gì  xảy  ngày hôm đó, Hồng Châu vẫn  ngừng run rẩy.
"Thế nhưng, Tiết phủ  hai vị công tử, chúng nô tỳ  theo nhầm . Người trong nhã gian là Tiết đại công tử và một thanh niên trắng nõn ôn hòa đang bàn bạc gì đó. Tiết đại công tử lễ độ cung kính gọi  nọ là "Thôi Đề đốc", còn nhắc tới chuyện "lương thực cứu tế". Nô tỳ  xa nên   rõ, chỉ thấy sắc mặt tiểu thư  đổi..."
Hồng Châu rơi lệ: "Sau đó, tiểu thư   phát hiện.”
Nghe , trong lòng Ngu Linh Tê tựa như  một búa nặng nề giáng xuống.
Tiết đại công tử đương nhiên là Tiết Tung. Mà "Thôi Đề đốc" chính là Đề đốc thái giám phân chia binh quyền với cha , Thôi Ám.
Khi Triệu Ngọc Mính chết, lương thực cứu tế vẫn  gặp  chuyện  may. Nếu như bọn họ  sớm thương lượng việc , chỉ  thể là hai bọn họ đang bàn bạc âm mưu hãm hại Ngu Hoán Thần như thế nào mà thôi.
Cũng chỉ  Hộ bộ  tay mới  thể trộm đổi lương thực cứu tế một cách thần   quỷ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-206-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Đáng thương lúc  Ngu Linh Tê dựa  trí nhớ kiếp , chỉ bắt  một Hộ bộ hữu thị lang Vương Lệnh Thanh mà  ngờ đến ngay cả Hộ bộ tả thị lang Tiết Tung cũng là đồng bọn của Thôi Ám.
Nói như , Tiết gia cũng   ở phe trung lập và trung thành như lời đồn?
Mê Truyện Dịch
"Vì thế, Tiết đại công tử lập tức g.i.ế.c tiểu thư nhà ngươi?" Giọng  Ngu Linh Tê chùng xuống.
"Nô tỳ  . Lúc  Tiết đại công tử phát hiện tiểu thư  lén nhưng  hề tức giận chút nào mà còn khách khí mời tiểu thư  uống .”
Hồng Châu : "Nô tỳ   bọn họ ở bên trong   những gì. Sau khi tiểu thư  ngoài thì trong lòng mang đầy tâm sự. Sau đó,  đó..."
Chuyện  đó,   đều .
Triệu Ngọc Mính c.h.ế.t vì trúng độc, c.h.ế.t vì "Bách Hoa Sái"  từng cướp  tính mạng ở kiếp  của Ngu Linh Tê.
Vì thế,  kiếp   mượn  thể của nàng hãm hại Ninh Ân... Thật  là Tiết Tung ?
Tại ?
Hai đời, một bên Tiết gia lợi dụng tình cảm thế giao với Ngu phủ, một bên âm thầm hãm hại  trưởng và cả Ninh Ân. Rốt cuộc bọn họ đang bảo vệ cái gọi là đạo nghĩa chính thống  là  mưu đồ khác?
Kiếp  Tiết gia  diệt cũng  nguyên nhân, từng manh mối nối liền với , kết nối thành một chân tướng đáng sợ.
...
Ngu Linh Tê lặng lẽ an bài Hồng Châu ở trong biệt viện,  để cho  khác phát hiện.
Nàng  cần tự  xác nhận một chuyện. Vì thế suy nghĩ một chút, nàng chuẩn  lễ vật đến hỏi thăm sức khỏe Tiết Sầm.
Chuyện Tiết Sầm  Lãm Xuân Các  truyền  khắp trong kinh thành. Nếu là nam nhân bình thường phong lưu một chút cũng   gì đáng ngại nhưng  sinh  trong thế gia trăm năm lễ giáo nghiêm khắc. Bây giờ  tổn hại danh dự gia tộc, dĩ nhiên  chịu phạt theo gia quy.