Một tiếng loảng xoảng vang lên, ánh nến nhanh chóng leo lên theo màn che, chỉ trong nháy mắt xà nhà  nuốt chửng.
Trong ánh lửa cuồn cuộn, sóng nhiệt bốc , Ninh Ân   xinh   vặn vẹo.
Phòng khác của vương phủ  cháy, Ninh Trường Thụy nức nở thê thảm.
  ích gì? Hắn  chỉ  thể trơ mắt  ngọn lửa li.ếm láp y phục của   thiêu đốt da thịt  , cuối cùng nuốt chửng  bộ cơ thể của  trong đó.
Hôm nay gió lớn, đợi lúc   phát hiện thì tất cả  đốt thành tro bụi.
Ninh Ân   sân, vặn , ngẩng đầu  lên những mảnh nhỏ vụn màu trắng bồn bềnh lắc lư rơi xuống.
Có tuyết .
“Rơi tuyết thật đúng lúc,  thể vùi lấp tất cả dơ bẩn…”
Còn   xong Ninh Ân đột nhiên che môi, phun  một ngụm máu.
Màu đỏ tươi sền sệt từ khóe miệng trắng bệch của  chảy xuống, nhỏ tí tách  mặt tuyết, màu đỏ còn rực rỡ hơn cả lửa cháy cuồn cuộn phía .
Lúc nãy,   đánh lén một trận nên chịu nội thương  nặng, chống đỡ đến bây giờ  cực độ.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, trong gió tuyết  bóng   đến nhưng  chỉ dừng một lát  tiếp tục  về phía , mỗi vài bước đều  m.á.u tươi tràn  từ miệng và mũi.
Hắn  đường tắt về hướng Dục Giới Tiên Đô.
Dục Giới Tiên Đô cũng  thể để , để cho an , nhất định  đốt trụi, đốt sạch sẽ…
Đường Vĩnh Ninh dồn dập tiếng chiên đồng, ánh lửa cuồn cuộn.
Quan binh thúc ngựa chạy vụt qua như bay, lớn tiếng hét gọi  đến dập lửa.
Xe ngựa Ngu Linh Tê về phủ   chặn ở  đường lớn, nửa bước cũng khó .
“Chỗ nào  lửa cháy lớn như ?” Ngu Hoán Thần nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Thanh Tiêu vội vã  lên từ trong đám , thở hổn hển : “Thiếu tướng quân là biệt viện của quận vương Tây Xuyên đang dập lửa, sức lửa  mạnh còn cuồn cuộn, nên cả con đường đều  chặn .”
Gió đêm lớn, nếu như lửa  thể kiềm   sợ là sẽ đốt cả phường Vĩnh Ninh .
Ngu Hoán Thần tiến lên một bước theo bản năng  dừng ,  đầu  về phía   còn đang ở trong xe: “Tuế Tuế, …”
Ngu Linh Tê thấy  trưởng    thôi, cũng   sẽ   xem mặc kệ thế sự.
Nàng cũng vén màn sa đang rũ xuống lên, mỉm  nó: “Huynh trưởng  giúp dập lửa ,   thị vệ trông coi   thể một  về phủ .”
Lúc  Ngu Hoán Thần mới yên tâm lên ngựa, quát lớn: “Thanh Tiêu, lấy lệnh bài của  điều động binh lực tuần tra thành tới đây  sức dập lửa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-21-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Dứt lời,   giương roi ngựa lên, vội vã chạy đến chỗ lửa lớn.
Ngu Linh Tê   trưởng hiên ngang,  tuấn  ngược trong tuyết lớn, trong lòng khẽ động.
Kiếp    cũng nhiệt tình, hăng hái hết lòng như .
“Tiểu thư, đường Vĩnh Ninh  về  ,  chỉ còn cánh  đường vòng qua đường Thái Bình về phủ thôi.” Thị vệ nhẹ rung dây cương ngựa, bẩm báo ở ngoài xe.
Đường Thái Bình.
Ninh Ân  lảo đảo, cuối cùng chịu  nổi vết thương  ngời mới ngã  đường hẻm phủ đầy tuyết.
Hay là do nhiệt độ cơ thể ngày càng giảm xuống, thế mà   cảm giác  lạnh giá chỉ cảm thấy thích thú.
Hắn  ngửa  từng sợi tuyết như lông ngỗng bay lả tả rơi xuống đất, thật xinh  và thê thảm.
“Hí…”
Một chiếc xe ngựa  ngang qua đường phát hiện , vội vàng siết dây cương dừng , ngựa   chịu nổi là phát  tiếng hí
Có  cầm đèn giẫm lên tuyết  đến, chần chừ quát lớn: “Người phía  là ai mà dám chặn đường?”
Lồng đèn lắc lư bên  xe ngựa, đường như mờ ảo  thể thấy  hai chữ “Ngu phủ”.
Xe ngựa dừng , cả  Ngu Linh Tê nảy lên một cái, suýt chút nữa là đụng đầu .
Nàng nhíu mày, vén rèm che hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu thư, phía   một  đang  giữa đường.” Giọng  lái xe ngựa xuyên qua cơn gió lạnh truyền đến tai nàng.
Mê Truyện Dịch
Ngu Linh Tê nâng mắt , theo ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng  sang, quả nhiên  đó  xa  một bóng  màu đen  thở đang nhấp nhô lên xuống, chỉ  một tầng sáng mỏng rơi xuống  , nếu    đánh ngựa tinh mắt, chỉ sợ cả    xe ngựa đạp thành thịt vụn .
Chắc là say rượu nhỉ. Ngu Linh Tê nghĩ như thế.
Trước  trong kinh thành, mỗi năm đều   say rượu ngã trong nền tuyết, nếu    phát hiện kịp thời, e là   lạnh cóng mà c.h.ế.t .
Tóm  cũng là một mạng , Ngu Linh Tê : “Bảo  tỉnh , đưa đến chỗ ấm áp tránh đỡ .”
Thị vệ tuân lệnh, cầm theo đèn bước đến chỗ  đang  trong tuyết .
Chưa  bao lâu, thị vệ  chạy chậm đến, bước chân rõ ràng đang  gấp gáp.
“Tiểu thư! Không  là kẻ say rượu, mà là một thiếu niên  đánh trọng thương!”
Nhờ phúc của Ninh Ân nên giờ khi   thấy hai chữ “Thiếu niên”  khiến tim nàng thắt .