Có lẽ đây cũng là cái giá cho việc  đổi vận mệnh,  tất cả  chuyện đều  thể như ý.
Đang suy nghĩ, chợt thấy xe ngựa  loảng xoảng nghiêng  một cái.
Yên lặng chừng một giây, bên ngoài liền truyền đến  hầu cẩn thận thông báo: "Tiểu thư, bánh xe bên  cũng  hỏng ."
"..."
Hôm nay Ngu Linh Tê mặc đồ  tiện để cưỡi ngựa, mà bây giờ cũng  kịp tìm kiệu khác.
Huống chi nàng cũng chẳng   cung lá mặt lá trái, nhân tiện : "Về phủ ."
Trong cung.
Mê Truyện Dịch
Đế vương tế trời,  một bài tế dài xong xuôi, văn võ bá quan và các mệnh phụ quỹ nữ, các thế tử vương tôn chia thành hai bên,   xuống điện Tử Anh ăn uống vui vẻ.
Ngu Uyên  xung quanh,  nhà họ Tiết cũng  tới.
Nghe  Tiết hữu tướng nổi giận vì chuyện Tiết Sầm ăn chơi kỹ viện, nên xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh,  tham dự.
Lại nghĩ tới động tĩnh gần đây, Ngu Uyên yên lặng suy nghĩ.
Trước cửa điện, Ngu Tân Di mặc đồ của Bách Kỵ ty, lưng đeo cung tên, bảo vệ an  cho phi tần trong cung.
Nhìn thấy Ngu Uyên sải bước   vị trí, nàng    phía , hỏi: "Phụ , Tuế Tuế ?"
"Xe ngựa  hỏng,  lẽ  kịp tới yến tiệc ."
Ngu Uyên  hai câu giải thích  rõ ràng,  báo : "Hôm nay cấm quân trực ở cửa cung   lạ mắt, con  thấy để mắt đến,  thể qua loa ."
"Con gái  ." Ngu Tân Di đáp Ngu Uyên  , liền  thấy tiếng lanh lảnh của một thiếu niên truyền đến: "Ngu tư sử!"
Ngu Tân Di   thấy giọng    nhịn  mà trợn tròn mắt,  xoay   tới, chính là Tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc.
"Tiểu quận vương."
Ngu Tân Di đành  ôm quyền hành lễ, thiếu niên  thích nhất là  trêu ghẹo  khác, cung yến náo nhiệt như  tất nhiên sẽ xuất hiện.
Ninh Tử Trạc mặc áo choàng Quận vương màu bạch kim, đuôi ngựa buộc cao, mỉm  chạy tới : "Ngu tư sử, bổn vương  nếm  một miếng bánh gạo nếp, mùi vị  , ngươi cũng nếm thử xem!"
Vừa dứt lời liền lấy miếng bánh ngọt lấy từ yến tiệc nhét  trong tay Ngu Tân Di ở ngay  mặt  ,  cao giọng mà cũng  tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-211-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ngu Tân Di cảm thấy, phía  tiểu tử  chỉ thiếu một cái đuôi dựng thẳng đong đưa nữa.
Đám Bách Kỵ ty ở phía    chớp mắt,     dám, kiềm chế đến đỏ mặt tía tai.
"Mọi   cần câu nệ, cứ thoải mái ăn uống!"
Hoàng đế nâng chén, quần thần  dậy đáp lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu, trong lúc đó tiếng ca múa du dương, chuông đồng ngân vang, cực kì xa hoa.
Bỗng nhiên  một  từ bên ngoài cửa điện  tới.
Thái tử Ninh Đàn mặc bộ đồ đơn giản, bước  khập khiễng,    hợp với quần áo hoa lệ đủ kiểu của bá quan và các mệnh phụ.
Tiếng đàn sáo chuông đồng im bặt, bá quan đang chúc  cũng dần dần im lặng, sắc mặt Hoàng đế nháy mắt đen xuống như đáy nồi.
Tuy chuyện giấu long bào   đ.è xuống, nhưng trong thiên hạ   tường nào   gió lùa, huống chi Ninh Đàn  dại dột khoe khoang như ,   cũng  thể đoán  một chút.
"Ngươi  ở Đông cung tu  tự xem xét , tới chỗ   gì?" Hoàng đế  vui hỏi.
"Nhi thần hổ thẹn với phụ hoàng, mẫu hậu dạy bảo, đêm ngủ  yên, nhân ngày đông chí đại điển , cố ý tới dập đầu tạ tội với phụ hoàng và  trong thiên hạ."- ,  truyện  hơn  app TYT -
Ninh Đàn  chân  dẫm lên nền gạch, cả  rét lạnh run rẩy, vẻ mặt đau khổ : "Xin phụ hoàng cho nhi thần một cơ hội! Nếu như bá quan vẫn cảm thấy tài đức của nhi thần   xứng với vị trí , nhi thần… Chấp nhận nhường vị trí Thái tử cho   hiền đức!"
Ngu Tân Di khẽ xuỳ một tiếng.
Nàng   Thái tử quỳ  đất, nước mắt giàn giụa, thầm nghĩ: Hắn  đang hát vở tuồng gì ?
Ngu Uyên ở chỗ  cũng nghiêm mặt ,  về phía xa xa.
Sắc mặt Hoàng đế dịu  một chút, :
"Biết sai  thể  đổi, tội  đáng chết. Có cái gì cần , ngươi cứ  ."
Ninh Đàn lấy một chén rượu từ chỗ cung nữ,  dậy : "Năm Thiên Chiêu thứ bảy, phụ hoàng lập cô  Thái tử. Làm Thái tử sáu năm,   học hỏi gì,   một  chạm  tấu chương,  từng giải quyết một  chính vụ nào…"
Lời  , thật sự   từ miệng một Thái tử háo sắc ngu ngốc  thể  .
Ngu Tân Di nhíu mày, nàng  cảm giác  gì  đúng lắm.
Quả nhiên, ngay  đó, Ninh Đàn dơ tay xoay , đầu ngón tay chỉ thẳng  vị trí Thiên tử đang , gương mặt đau khổ vặn vẹo lộ  áp lực: "... Đó là bởi vì, phụ hoàng của cô… Đương kim Thiên Tử, đề phòng con trai của  như đề phòng cướp! Ông  cần một Thái tử, mà là một tượng gỗ, một tượng gỗ  gì  nấy!"