Khóe miệng Ninh Ân giật giật.
Lúc , ông   chịu thừa nhận  con trai  .
Đáng tiếc,  quá muộn .
Vương Lệnh Thanh  ở phía  cửa điện thấy Thái tử  mất uy thế, sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng vứt kiếm bỏ chạy.
Thái tử trừng mắt,  mấy cận vệ che chở  đánh  rút lui, vẫn tuyệt vọng hô lên: "Mẫu hậu! Mẫu hậu  tới giúp nhi thần ! Người  quên đứa con trai của   ?"
Hắn  khao khát  kỳ tích xuất hiện, đợi Hoàng hậu  giúp  : "Mẫu hậu! Nếu nhi tử thất bại, bí mật của  cũng  giữ  ! Chúng  là   cùng một thuyền đấy… A!"
Một lưỡi d.a.o găm bay tới, xuyên qua n.g.ự.c Ninh Đàn.
Hắn  mở to mắt, cứng ngắc cúi đầu,  thể tin nổi  dòng m.á.u ở  ngực.
Cơ thể Ninh Đàn ngã về phía , một vũng m.á.u đỏ sậm từ từ chảy  ở    .
Hai mắt  vẫn mở to, miệng phun  búng máu, mấp máy :
"Mẫu… Vì, vì …"
Hắn  vươn bàn tay run rẩy về phía bóng  ở trong góc, như  bắt lấy gì đó, nhưng vẫn phí công.
Hoàng đế  Thái tử  b.ắ.n trúng, đôi môi khô khốc mấp máy một lúc lâu, cuối cùng ngã gục trong long ỷ, mặc cho vô  cung tên b.ắ.n loạn xạ lên t.h.i t.h.ể của Thái tử và đám phản quân.
Ninh Ân nở nụ .
Nụ  nhuốm m.á.u tươi tôn lên là da trắng bệch của , nụ  xinh  điên cuồng.
Sáu năm  khi kí trò chơi mẫu tử tương tàn, cuối cùng   trở về.
Thật đúng là  mỹ.
"Chiết Kích, Trầm Phong."
Ninh Ân gọi thuộc hạ trong cấm quân tới, ngước mắt lên :
"Còn  mau giúp bệ hạ, g.i.ế.c sạch "phản đảng"."
Bên ngoài điện Tử Anh.
Ngu Hoán Thần dẫn cận vệ vây quanh một nghìn phản quân của Ninh Đàn, tước vũ khí,  lệnh cho đám Thanh Tiêu, Thanh Lam, cứu cha và đám Ngu Tân Di ở trong điện .
Vừa cứu   xong, liền  thấy trong điện vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Ngu Uyên lộ vẻ kinh ngạc, bất giác lùi ,   Ngu Hoán Thần giữ .
Quân kỳ bay phần phật, một cơn gió lạnh thổi qua, trận tuyết đầu tiên của năm mới  rơi xuống.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-215-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
"Tuyết rơi , thật lạnh!"
Hồ Đào xoa xoa tay đóng cửa , xoay   mũ phượng áo cưới vẫn đặt  án kỷ, thầm buông tiếng thở dài.
Hồ Đào lấy lò sưởi nhỏ nhét  trong tay Ngu Linh Tê, dỗ dành: "Tú nương khéo tay nhất trong kinh thành mất ba tháng mới  xong bộ áo cưới  đấy! Thật là , tiểu thư  thử một  ?"
"Không cần." Ngu Linh Tê vẫn đang chờ tin tức trong cung, chỉ thản nhiên .
"Thử xem , chắc chắn tiểu thư mặc sẽ  ! Nếu   , nô tỳ sẽ bảo tú nương sửa ."
Mê Truyện Dịch
Hồ Đào suy nghĩ  đơn giản, nàng  để tiểu thư thoải mái hơn chút. Mà nữ tử khi  thấy quần áo và trang sức xinh , cũng đều thích thú.
Ngu Linh Tê  lay chuyển  nàng, đành  : "Ngươi   ngoài , để  thử."
Hồ Đào đáp  giòn giã,   ngoài phòng chờ đợi.
Ngu Linh Tê  một lát mới  dậy, cởi áo khoác lông cáo và áo lụa xuống, thả tóc  đến chỗ đặt bộ áo cưới gấp gọn gàng để ở  mặt, đưa ngón tay  sờ.
Ngu Linh Tê   gương đồng ở  mặt,  bản  mặc bộ đồ cưới đỏ như lửa ở bên trong, chợt hoảng hốt.
Bộ áo cưới  , ngọc trai sáng rực rỡ, sợi kim tuyến lấp lánh, tầng tầng lớp lớp váy áo nở rộ rủ xuống  đất, trông giống như đem những thứ sáng chói nhất tập trung hết lên  nàng, nàng  chỉ cảm thấy nặng nề và xa lạ.- ,  truyện  hơn  app TYT -
Mặc  tới nửa chén  nhỏ, nàng   cởi , vứt sang một bên.
Ngón tay  mới chạm đến thắt lưng, chợt  thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồ Đào  chờ ở ngoài cửa.
Ngu Linh Tê xoay , liền   phá cửa  .
Tiếp đó  gáy nàng đau nhức,  mắt bỗng tối sầm,  còn ý thức.
Hai giờ .
Ngu Linh Tê  tiếng  chuyện đánh thức.
Tay chân nàng  trói vứt ở  mặt đất lạnh lẽo,  mắt bịt một túi vải đen, chỉ chừa  một lỗ nhỏ để thở.
Bên cạnh,  một giọng   thành thật vang lên: "Tội thần Vương Lệnh Thanh, vì  Thái tử ép buộc, bất đắc dĩ mới   chuyện mạo phạm thiên uy, thần mà   sẽ chẳng , nên cố ý tới thỉnh tội với điện hạ!"
Vương Lệnh Thanh?
Qua lớp vải đen, Ngu Linh Tê  ngẩn .
Nàng tưởng rằng   sai Vương Lệnh Thanh  bắt , là để ép cha chịu khuất phục. Hiện tại xem ,   là như .
Thái tử  xảy  chuyện,  thể khiến Vương Lệnh Thanh ăn  khép nép cầu xin "điện hạ", chỉ  khả năng là…
Ngu Linh Tê dừng , đột nhiên trở nên an tĩnh.
Vương Lệnh Thanh đẩy Ngu Linh Tê một cái, tiếp tục nịnh nọt: "Cái , là chút lòng thành của vi thần."
Ngu Linh Tê  đẩy ngã xuống đất, trong lòng thầm mắng Vương Lệnh Thanh.