Thỉnh tội thì cứ thỉnh tội, liên quan gì tới nàng chứ?
Vương Lệnh Thanh : "Nghe  khi điện hạ lưu lạc ở bên ngoài, từng gặp nạn  trở thành nô bộc của nàng, nếm bao nhiêu nhục nhã. Bây giờ thần đưa nàng tới coi như  lễ vật, dâng lên cho điện hạ."
"..." Xong .
Hai đời, cuối cùng vẫn  chạy khỏi  mệnh "lễ vật".
Người ở  mặt vẫn luôn im lặng cuối cùng   động tĩnh, Ngu Linh Tê  thấy tiếng bước chân trầm  tới gần, gió thổi qua  vạt áo bào phía  của  kêu sột soạt, pha lẫn mùi cây mộc trong veo và lạnh lùng như tuyết.
Trước mắt chợt lóe sáng,   lấy túi vải che mặt .
Phía chân trời đen tối như mực, cây đuốc trong đình sáng rực, tuyết rơi đầy trời, ánh lửa chiếu lên đình viện ánh lên màu vàng xinh .
Bông tuyết trắng như hoa, rơi xuống áo khoác màu đen của Ninh Ân, lọt  đôi mắt như lưu ly của Ngu Linh Tê, một lát  liền tan thành giọt nước.
Một đám  quỳ đầy  đất, đều hướng tới phía Ninh Ân, quỳ lạy cúi đầu.
Hắn sờ cằm cúi ,  mái tóc đen đang rối tung của   mặc áo đỏ thắm.
Tầm mắt đảo qua  ngóc ngách  khuôn mặt dịu dàng của Ngu Linh Tê, rơi lên  áo cưới ngọc trai dệt vàng của nàng.
Đôi mắt đen láy của Ninh Ân như là dấy lên ánh lửa hồng, lấp lánh mà  lạnh lùng.
Hắn nheo mắt suy nghĩ, chợt  khẽ một tiếng.
Ngu Linh Tê  chút nghi ngờ, trừng mắt nghĩ Tiểu Phong Tử mà  thấy bộ dạng xui xẻo  của nàng, nhất định là  vui vẻ.
"Sao    trở nên chật vật như , hả?"
Ninh Ân khẽ xùy một tiếng, tầm mắt hạ xuống thêm chút nữa, dừng ở  cổ tay nàng.
Làn da trắng nõn mềm mại,  dây thừng trói ,    mấy vết xước sưng đỏ,  qua  thấy  đáng thương.
Ánh mắt  yên lặng  xuống,  vết thương sưng đỏ   lâu.
Lưỡi kiếm xẹt qua, sợi dây thừng  cổ tay Ngu Linh Tê liền đứt .
Vương Lệnh Thanh thấy Ninh Ân  bài xích  phần "Lễ vật" ,  khỏi vui mừng nhướn mày, vội vàng thể hiện lòng thành :
"Thần Vương Lệnh Thanh nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa,  màng sống c.h.ế.t vì điện hạ!"
Nghe câu quen thuộc như thế, khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ga-cho-my-nam-phan-dien/chuong-216-ga-cho-my-nam-phan-dien.html.]
Ài, thần tiên cũng  thể cứu  ngươi .
"A?"
Ninh Ân híp híp mắt, khẽ  : "Vậy thì thành  cho ngươi ."
Ngay  đó, Ngu Linh Tê rơi  trong vòng ôm rộng lớn trong veo mà lạnh lùng.
"Giết hết ."
Ninh Ân lạnh lùng  xong, liền dơ tay nhấc áo khoác ở bên cạnh lên, chặn bông tuyết rơi xuống chỗ nàng.
Mê Truyện Dịch
Cấm quân dọn dẹp từ trong  ngoài điện Tử Anh, xác c.h.ế.t chất đầy hơn mười chiếc xe bò.
Phần lớn  c.h.ế.t đều là phản quân  kích động vì lợi ích riêng, cũng thật  nhiều lắm.
Có điều cái đó   quan hệ gì đây?
“Phản quân”   đường sống của   , lúc chó cùng rứt giậu “lỡ tay   thương” mấy  tín của Hoàng hậu hoặc do Hoàng đế cũng  còn  .
Sinh lực của Hoàng đế  thương nặng,  bất động  giường, đang tĩnh dưỡng ở cung Trường Dương  ở phía bắc Hoàng Thành.
Nói là tĩnh dưỡng, thật   khác nào lo sợ chạy trốn.
Lại  sói hung dữ cũng  khá già đời, dùng răng nanh xé từng đoạn, trận  phụ tử tương tàn, ông  cũng trả giá quá đắt.
Trong điện, Ngu Hoán Thần ôm quyền : “Thần  nhận  lệnh  dẫn quân  cung,  trái với quân kỷ xin bệ hạ trách phạt.”
“Tiểu tướng quân  một lòng hộ giá,  thể thông cảm , trẫm xá ngươi vô tội.”
Hoàng đế  dậy phía  rèm, giọng khàn khàn ủ rũ: “Hôm nay tên nghịch tử dùng tước vị vương hầu để lôi kéo Bắc Nha cấm quân của Lý Mạo với những phe cánh ép vua thoái vị, may nhờ  cha con Đại tướng quân liều  đến hỗ trợ, trẫm mới  thể bình yên vượt qua kiếp nạn . Trẫm sẽ khắc ghi chuyện  trong lòng, chắc chắn sẽ trọng thưởng cho trung chính tướng tài như các ngươi!”
Ngu Hoán Thần  đây là một cơ hội  ,  lặng lẽ  phụ  ở bên cạnh một chút.
Ngu Uyên nhịn vết thương đang đau nhức  , vén quần  quỳ lạy: “Chuyện tận trung là trách nhiệm của thần, huống hồ bệ hạ là  nhân hậu và  minh, tự  trời phù hộ, thầm  dám kể công cầu thưởng. Chỉ là thần  tuổi già sức yếu, bản   nhiều bệnh yếu , nếu như bệ hạ  thể cho phép thần chỉ mong  con gái nhỏ chăm sóc sống qua ngày, thần  cảm động rơi nước mắt .”
Làm  Hoàng đế   Ngu Uyên  ông  rút  ý chỉ ban hôn.
 một lời  của vua  thể  hai , lúc  mà ông  thu  mệnh lệnh  ban,  khác nào thừa nhận  sai lầm.
Hoàng đế ngẫm nghĩ trong chốc lát, : “Ngu khánh  quá khiêm tốn! Thời xưa  Thượng tướng quân mặc giáp bảy mươi năm  chiến trường, Ngu khanh một lòng trung cảm nghĩa đảm  chính trực tráng kiện như , bây giờ    chuyện với đất trời còn  sớm. Đêm  khuya tuyết rơi lạnh, Ngu khanh cũng sớm trở về nghỉ ngơi sớm chút , ngày mai trẫm sẽ bàn bạc với Lệ bộ, nhắc đến việc trọng thưởng công cho khanh!”